Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Hơn mười chiếc quân hạm điều đi ra, lợi dụng súng phun nước cao áp, điều nước biển, bắn về phía liệt diễm của Hỏa Hoàng, ý đồ lợi dụng nguyên lý thủy khắc lửa, trợ giúp Trọng An áp chế Hỏa Hoàng.
"Đệt con mẹ nó, Liệt Diễm Hỏa Hoàng căn bản không có sợ nước, bằng không cũng sẽ không khó chơi đến ngay cả Thần Tộc cũng không có biện pháp đối phí với hắn, để mặc hắn xưng bá nhất phương." Phong lão đầu hơi rung động, sợ hãi với Hỏa Hoàng đến từ đáy lòng.
Tựa hồ như đã nghiệm chứng lời của hắn, nước biển khi bắn tới trên người Hỏa Hoàng, Liệt Diễm lại không có dấu hiệu yếu bớt, ngược lại còn chọc giận Hỏa Hoàng, Liệt Diễm không ngừng bành trướng lớn mạnh, nhiệt độ nóng cháy làm người ta cảm giác như đang ở trong lò nướng.
"Ta đi, là Tam Muội Chân Hỏa a, ngay cả nước cũng còn không sợ!"
Trương Nhất mở to hai mắt, khó có thể tin nói, rồi quay đầu nhìn về phía Lăng Tu, "Lão Lăng, lẽ nào chúng ta cứ nhìn như vậy? Cái tên biết biến lớn kia... Không phải là, tên gia hỏa biến thành con ưng khổng lồ kia nhìn có chút không đỡ được nữa rồi a, bị thua là chuyện sớm hay muộn, chờ hắn thất bại, cái tên gọi là Hỏa Hoàng kia sẽ có thể chuyên chú đối phó chúng ta hay sao?"
Phong lão đầu chợt dậm chân, hạ một quyết tâm: "Đệt con mẹ nó, rốt cục cũng nói một câu để lão đầu ta tán đồng, lăng tiểu tử, chúng ta cũng tham chiến đi chứ!"
Trương Nhất vốn cho là hắn phải đối nghịch với mình, đã xuất hiện biểu tình tức giận, nắm tay cũng đã giơ lên, chuẩn bị gõ xuống đầu Phong lão đầu, kết quả nghe được lời phụ họa cho mình, tay liền dùng lại ở giữa không trung, muốn thu hồi cũng không được, đập xuống cũng không phải, chỉ đành khá thẹn thùng nở nụ cười.
"Đệt con mẹ nó , ngươi muốn làm gì?" Phong lão đầu tức giận trừng hắn.
"Ha ha ha... không có gì, chỉ là muốn sờ đầu ai ui ngươi mà thôi!" Trương Nhất học động tác của Tống tiểu Bảo, vỗ một cái vào đầu của Phong lão đầu, xấu hổ vô cùng cười nói.
Phong lão đầu đã muốn phát hỏa, nhưng lại không tiện phát tác, hắn xác định, tên trước mắt này cũng giống như Lăng Tu đều là nhân vật cấp biến thái, lúc trước sát ý phát ra từ trên người không phải là giả.
Mặt Lăng Tu không thay đổi nhìn về phía trước, không có phát biểu bất kỳ đánh giá gì đối với kiến nghị của Trương Nhất và Phong lão đầu.
Kỳ thực hắn là đang tìm nhược điểm của Hỏa Hoàng, thủy không phải là khắc tinh của Hỏa Hoàng, phong cũng chỉ có thể ngăn trở ngọn lửa này, vậy tới cùng thì cái gì mới là nhược điểm của Hỏa Hoàng? Hắn không có khả năng vận dụng và thi triển ý niệm lực, hơn nữa cho dù có thi triển, cũng sẽ để cho thân thể mình trở nên suy yếu, cho nên tìm được nhược điểm của Hỏa Hoàng, dùng nhược điểm này để đột phá quá quan, mới đúng là biện pháp ổn thỏa nhất hữu hiệu để đánh bại Hỏa Hoàng!
"Sưu sưu sưu ~ "
Nhưng vào lúc này, một tiếng xé gió mang theo uy thế kinh khủng vang lên.
Quay đầu nhìn lại, bộ hạ Hỏa Hoàng đã tới gần Chính Nghĩa đảo, những tiếng xé gió này, chính là đạn pháo bắn ra từ trên thuyền bọn họ đang ma sát với không khí, mục tiêu là hơn mười chiếc quân hạm của Hải Vệ Quân này.
"Ầm ~ ầm ~ ầm ~ "
Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp không gian, dưới sự ảnh hưởng của nó, nước biển liền bốc lên, giống có một ci đầu cự thú đang quấy dưới lòng biển, hơn mười chiếc quân hạm lập tức liền có bảy chiếc bị đạn pháo đánh trúng, có thân Hải Vệ Quân bị lửa đốt cháy kêu thảm nhảy vào trong biển, hình ảnh cực kỳ thảm liệt.
Cùng lúc đó, Trọng An cũng nhịn không được nữa, Liệt Diễm của Hỏa Hoàng bao phủ khắp bầu trời bao trùm lấy hắn, hình thái con ưng khổng lồ biến mất trong sát na, hắn khôi phục lại hình thái, kêu thảm bay về phía sau, té rớt ở trên mặt đất cứng rắn, trên người đầy vết thương, máu loãng cùng dịch thể trong suốt chảy ra từ trong vết thương, sinh ra đau đớn khó có thể chịu được.
Lúc này, Liệt Diễm cao mấy trượng bay xuống mặt đất, thu liễm lại, hiển hiện ra thân hình của Hỏa Hoàng Hoàng Thao, hắn đạp một cước ở trên mặt Trọng An, từ trên cao nhìn xuống Trọng An, khóe miệng khẽ nhếch.
"Bổn hoàng không sợ cả Thần Tộc, chỉ bằng thứ chó săn của Thần Tộc như các ngươi, cũng dám nhảy loạn ở trước mặt bổn hoàng, ngươi nói các ngươi không phải là muốn chết hay không?"
Khi đang nói chuyện, Liệt Diễm lại xuất hiện dưới lòng bàn chân của hắn, chân của hắn liền giống như một cái bàn ủi nóng đỏ, đốt cháy khuôn mặt của Trọng An.
"Xuy xuy xuy ~ "
Thanh âm da thịt bị thiêu cháy vang lên, thống khổ tăng lên, tiếng Trọng An kêu thảm thiết trở nên dị thường thê lương, tê tâm liệt phế, thân thể thống khổ giãy dụa, lại hoàn toàn không tránh được.
"Thiếu tá!" Liên can Hải Vệ Quân hô to vọt tới.
Hoàng Thao vung tay phải về phía trước một cái, Liệt Diễm dùng khí thế che khuất bầu trời quét tới hướng bọn họ, chỉ cần đụng chạm đến, hỏa diễm này sẽ cấp tốc lan ra toàn thân, mấy trăm Hải Vệ Quân xông lên liền biến thành cây đuốc sống trong nháy mắt, gào thét thê lương rồi ngã xuống hóa thành tro tàn.
"Hoàng Thao! ! !" Trọng An lạc giọng lực kiệt bi phẫn rống to hơn.
"Bổn hoàng đã cho các ngươi cơ hội sống, đáng tiếc a, các ngươi không quý trọng, thì trách không được bổn hoàng a!"
Hoàng Thao cười gằn, "Trọng An, có thể chết ở trong tay bổn hoàng, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh."
Trên mặt hiện lên sát khí nồng nặc.
Nhưng ở lúc này, một cái thùng rượu lớn xoay tròn xẹt qua phía chân trời, tinh chuẩn trúng vào ót của hắn. Ở trong nháy mắt lao trúng mục tiêu, toàn bộ đầu hắn hóa thành vô số dịch thể dường như hỏa diễm rơi lả tả đầy đất.
"Sưu ~ "
Một đạo thân ảnh màu đen chạy nhanh đến, cứu Trọng An ra từ dưới chân Hoàng Thao, thân hình dừng lại ở cách Hoàng Thao hai ba mươi mét.
Thời khắc này má trái Trọng An đã bị Liệt Diễm thiêu cháy tới mức huyết nhục không rõ, máu tươi lâm ly, con mắt trái còn lại duy nhất cũng xém chút nữa là đã bị lửa đốt mù, hắn đã bị thương nặng, nếu mà không phải vì có một cổ ý niệm bất khuất chống đỡ hắn, thì hắn sớm đã ngất đi. Tập trung nhìn vào, sau khi phát hiện người cứu hắn chính là Lăng Tu, trong ánh mắt lóe ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi... vì sao ngươi cứu ta?"
"Lúc này ngươi còn có tâm tư hỏi vấn đề này?" Lăng Tu nhàn nhạt đáp lại.
Trọng An ngẩn người, rồi ngạo khí cười nói: "Ha hả... Có ý tứ, ngươi đã cứu ta là sự thực, bất quá ta sẽ không cảm kích ngươi, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ không chút do dự mà giết chết ngươi!"
"Ngu ngốc!"
Lăng Tu đẩy hắn về phía sau, "Chờ ngươi có thể sống qua ngày hôm nay rồi hãy nói."
Lúc này Lâm Dao và Thiết Thiết cũng vừa mới đi tới nơi đây.
Thần sắc Trọng An hoảng hốt, hướng Lâm Dao kêu lên: "Lâm tiểu thư, vì sao ngươi mang Thiết Thiết trở về? Ngươi quên rằng ngươi đã đáp ứng cái gì với ta sao?"
Trong giọng nói lộ ra vẻ chất vất.
Lâm Dao căn bản không nghe được bất luận cái gì cả, khi nhìn thấy Lăng Tu thì, ánh mắt nàng chứa đầy cừu hận.
"Trọng An, Thiết Thiết muốn chiến đấu cùng với ngươi!" Thiết Thiết lớn tiếng kêu lên.
"Hồ đồ, ngươi biết Hỏa Hoàng mạnh bao nhiêu hay không? Ngươi trở về chỉ là đi chịu chết, đi nhanh đi, rời khỏi Chính Nghĩa đảo, chờ ngươi có đầy đủ lực lượng sau đó lại báo thù cho ta." Trọng An lên tiếng khuyên nhủ nói.
Lăng Tu ngẩn người, hắn thật không ngờ người kia đã chuẩn bị xong việc mình tất phải chết rồi.
"Không, Thiết Thiết không đi, không có Trọng An, Thiết Thiết cũng không đi đâu, ô ô ô..."
Thiết Thiết ôm thật chặt cổ Trọng An, nhẹ nhàng hô, lông mi thật dài nháy động, nước mắt liền tuôn xuống, giọng nói dị thường kiên quyết.