Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 849 - Chương 850: 1 Quyền Anh Phi

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 850: 1 quyền anh phi

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

"Ngươi cái nha đầu ngốc này a!" nam nhân thiết huyết thì cũng có một mặt nhu tình, Trọng An ôm Thiết Thiết vào lòng, mắt đỏ bừng.

Thiết Thiết thút thít ở trong ngực hắn, buồn rầu khóc, làm người ta nghe thấy mà thương tâm, người nghe rơi lệ.

"Thực sự là hình ảnh làm người khác cảm động, chỉ tiếc, người đối nghịch với bổn hoàng thì chỉ có một kết cục, đó chính là chết!" Liệt Diễm bay trở về thân thể không có đầu của Hỏa Hoàng, dung hợp ngưng tụ lại một lần nữa, cuối cùng hiện ra khuôn mặt Hoàng Thao nhe răng cười.

"Ngươi cứ tự tin như vậy?" Lăng Tu nhàn nhạt nhìn hắn.

"Trong thiên hạ, ngoại trừ mấy cái lão quái vật, bổn hoàng muốn người nào chết thì người đó phải chết!"

Hoàng Thao cắn răng nói, rồi chăm chú quan sát Lăng Tu một phen, nhíu nhíu mày, hai mắt hiện lên hai đạo hàn quang, "Thì ra là ngươi, ngươi chính là nhãi con giết Ngưu Kỷ Vũ kia?"

Mặt Lăng Tu không chút thay đổi, đáp lại: "Hắn đáng chết!"

"Vậy ngươi cũng nên chết!"

Hoàng Thao giận tím mặt, nên nhớ hắn đường đường là một trong ngũ hoàng, có thể đi ngang ở trên biển rộng, ai nhìn thấy đều phải sợ hãi ba phần, nhưng người thanh niên này lại không có một chút ý sợ hãi đối với hắn, mà tương phản, ánh mắt của đối phương còn lộ ra vẻ đầy khiêu khích, để cho hắn khó chịu tới cực điểm.

Một cổ uy thế bàng bạc hiện lên ra tự trên người hắn, hắn giơ chưởng liền vỗ tới hướng Lăng Tu.

"Ầm ầm ~ "

Liệt Diễm cuộn trào mãnh liệt như bài sơn đảo hải, như nộ hải phong ba vậy bao phủ khắp không gian, sóng nhiệt ngập trời.

Đám Hải Vệ Quân sợ đến sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau mấy bước theo bản năng, coi như là cách bọn họ khá xa, nhưng vẫn cảm nhận được ngọn lửa này có lực sát thương kinh khủng, trước mắt bọn họ, căn bản như là một biển lửa a.

Thân ảnh Lăng Tu liền bị biển lửa này che lấp trong sát.

Trọng An và Thiết Thiết đầy thấp thỏm, tuy rằng Lăng Tu là địch nhân của bọn hắn là không sai, nhưng lúc này bọn họ có cùng chung địch nhân, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, bọn họ cũng toát mồ hôi vì Lăng Tu.

Mặt Lâm Dao ngưng trọng, nàng mặc kệ cái gì là Hỏa Hoàng, thứ duy nhất nàng quan tâm là Lăng Tu chết lúc nào, thậm chí luôn chuẩn bị sẵn sàng khi Lăng Tu lộ ra kẽ hở thì sẽ thi triển một kích trí mạng.

"Tu ca sẽ không có chuyện gì chứ?" trên con thuyền Mắt Đỏ, Khương Hạo Tuấn lo lắng nói.

"Hừ, loại công kích trình độ này thì đừng nghĩ tới việc tổn thương được Lão Lăng, đó là mơ mộng hão huyền!" Trương Nhất khoanh hai tay để xuống trước ngực, gương mặt bình thản.

Tựa hồ như nghiệm chứng lời của hắn, Lăng Tu đã lao ra, như một đạo thiểm điện màu đen tách ra khỏi đám hỏa diễm, cứng rắn chạy ra một con đường, vô thanh vô tức, rồi lại nhanh như điện, khi còn cách Hoàng Thao ba mươi mét thì, nắm chặt nắm thiết quyền trùng kích vào bộ mặt Hoàng Thao.

Nhưng mà, một quyền này lại trực tiếp như là đánh vào trong sương mù dày đặc, dễ dàng xuyên thấu qua khuôn mặt của Hoàng Thao, không có máu tươi bắn ra, càng không có tiếng kêu thảm thiết thống khổ, chỉ có Hoàng Thao tiếng cười lạnh như ma quỷ cười vang lên.

"Thân thể của bổn hoàng có thể hóa thân hỏa diễm, ngoại trừ ý niệm lực của Thần Tộc, không có người nào có thể chân chính thương tổn được bổn hoàng!" Tiếng cười âm lãnh, làm da đầu người nghe tê dại.

Cùng lúc đó, một đạo Liệt Diễm theo cánh tay phải Lăng Tu, cấp tốc lan tràn tới thân thể Lăng Tu, tốc độ cực nhanh, như một người bị xăng thiêu đốt, trong nháy mắt Lăng Tu liền biến thành một hỏa nhân, cảm giác thiêu đốt đau nhức bao trùm toàn thân.

"Rống ~ "

Một tiếng gào thét lao ra từ trong yết hầu, con ngươi màu đỏ tươi liền xuất hiện, ám ban như phù chú tà ác nào đó phủ đầy khuôn mặt, một cổ khí tức cường đại chí cực bạo phát ra tự trên người Lăng Tu, Liệt Diễm lan tràn toàn thân bị dập tắt trong nháy mắt, biến mất vô ảnh vô tung.

Hoàng Thao hơi có chút kinh ngạc, trong lòng hiện lên một cổ cảm giác nguy cơ, hóa thành một đoàn Liệt Diễm bay ra về phía sau hơn mười thước, cuối cùng lại tiếp tục ngưng tụ lại, khí tức đối phương rõ ràng tăng vọt, dĩ nhiên đã tạo cho hắn một cổ cảm giác áp bách, điều này làm cho mắt của hắn xuất hiện vài phần ngưng trọng, trong lòng đánh giá một câu: Tốt một cái tiểu tử tà môn!

Vì thử xem sâu cạn của Lăng Tu, hắn búng tay bắn ra, một đoàn Liệt Diễm như một đầu quỷ hỏa xẹt qua trời cao, hướng về phía Lăng Tu.

Lăng Tu vung tay lên, giống như là phất tay quét bụi đất vậy đánh bay đoàn Liệt Diễm này ra ngoài, Liệt Diễm rơi trên mặt đất cách hơn mười mét, ở trong nháy mắt khi tiếp xúc với mặt đất, thì nó giống như bị rót vào một cổ năng lượng to lớn, "Bùm" một tiếng hỏa diễm bốc cao bốn năm trượng.

Trọng An cùng Thiết Thiết thấy được, cùng với Hải Vệ Quân chung quanh đều nghẹn họng nhìn trân trối, hỏa diễm là vô hình vô thể, mà cư nhiên có thể bị Lăng Tu đánh bay, điều này thật sự là thật không thể tin được.

Lúc này, Lăng Tu bước từng bước một tới hướng Hoàng Thao, mỗi một bước, tốc độ liền tăng một phần, tới cuối cùng, trực tiếp mà lao đi, tạo ra uy thế cường đại, giống như trâu rừng chạy như điên, cường thế tới gần Hoàng Thao, lại một quyền hung hăng đánh vào bộ mặt Hoàng Thao.

Hoàng Thao phục hồi lại tinh thần từ giữa kinh ngạc, không né tránh, giễu cợt cười nói: "Ngu xuẩn, muốn bổn hoàng nói bao nhiêu lần ngươi mới có thể nhớ kỹ, bổn hoàng là không có thực thể, dù cho... A..."

Thanh âm đột nhiên ngừng lại, hóa thành một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Quả đấm của Lăng Tu như cự thú rít gào hung hăng trùng kích vào mặt Hoàng Thao, lực lượng kinh khủng lấy điểm đụng chạm làm trung tâm lan ra bốn phía, mặt Hoàng Thao nhất thời vặn vẹo biến hình, hắn giống như là bị Man Ngưu đụng phải, hung hăng bay ra ngoài, giống như một quả đạn pháo, đánh vào trên vách đá, chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang thật lớn, vô số đất đá liền rơi xuống, trực tiếp vùi lấp hắn ở trong đó.

Tất cả mọi người đứng im tại chỗ, giờ khắc này đều trợn mắt hốc mồm, dùng một quyền đánh bay Hỏa Hoàng, để cho người ta cảm giác không chân thật, giống như đang nằm mơ.

Là sảng khoái? Là hưng phấn? Là khủng hoảng? ...

Trọng An, Thiết Thiết cảm thấy rung động hít thở không thông, kinh ngạc nhìn thân ảnh này, người trước rất nhanh lại thoải mái cười cười, bởi vì hắn đã hiểu rõ nguyên do trong đó.

"Đây là ý niệm lực, đây là ý niệm lực của Lão Lăng a, trâu bò sao?? Ha ha ha..." Trương Nhất vỗ vỗ ngực Khương Hạo Tuấn, kiêu ngạo hưng phấn hình như là hắn dùng một quyền đánh bay Hoàng Thao vậy.

"Hưng phấn cái cầu, khi lăng tiểu tử đối phó Hỏa Hoàng, chúng ta liền đối phó với bộ hạ của Hỏa Hoàng, bọn họ tới rồi, nhanh chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu." Phong lão đầu lớn tiếng kêu ầm lên.

"Khẩn trương cái trứng gì a, lão đầu trứng, ca hiện tại bộc lộ tài năng cho ngươi thấy, ngươi ở đây là được rồi?!"

Trương Nhất hoạt động cái cổ một chút, đi về phía trước, hai tay đột nhiên nắm lại, huyết quản toàn thân nổi lên, thân thể biến thành người khổng lồ cao bốn thước.

"Ầm ~ "

Một Cổ sát ý cường hoành dùng thân thể hắn làm trung tâm lan hướng ra bốn phía, hóa thành kình phong, điên cuồng bao trùm tất cả, Phong lão đầu trực tiếp ngã sấp xuống boong thuyền.

 

 

Bình Luận (0)
Comment