Lăng Tu nhíu nhíu mày, lão gia hỏa này thật đúng là kỳ lạ a.
Phong lão đầu tới đây là có ý muốn tâm sự cùng Lăng Tu, liền ngồi xuống, uống một hớp rượu, rồi hút thuốc: "Lăng tiểu tử, ngươi có nghe nói qua 'Bảo tàng Forni' chưa?"
"Chưa nghe nói qua!" Lăng Tu đáp.
"Muốn nghe không?"
"Nguyện ý nghe." Lăng Tu nói.
Phong lão đầu phun ra một ngụm khói, than thở: "Forni là một hải tặc, đồng thời cũng là một đại năng giả, năng lực của hắn, chính là trớ chú. Thời sinh tiền, hắn sưu tập hàng loạt tài bảo, toàn bộ bị hắn giấu ở trên một hòn đảo nhỏ không biết tên, đầu mối duy nhất chính là một bức hải đồ lại đường đi của hắn đã đi qua.
Ngươi cũng biết, lão đầu ta có xuất thân bình dân, từ nhỏ đã sợ nghèo, không có lực chống cự đối với tiền tài, lúc nghe tới 'Bảo tàng Forni', liền giựt giây thuyền trưởng của ta lúc đó xuất phát di8 tìm kiếm, kết quả là đem tất cả người trên thuyền vào một con đường không đường về."
Nói xong, tâm tình không khỏi trở nên trầm trọng, thật giống như lần thứ hai quay về năm đó.
Lăng Tu không nói một lời, lẳng lặng mà nghe.
"Trên hòn đảo này có rất nhiều độc xà chim muông, còn có chướng khí, người chỉ cần hít vào một chút sẽ toàn thân lưu mủ thối rữa mà chết, đoạn đường này, ta đã tận mắt nhìn thấy đồng bạn của ta chết đi, có người bị đại ngạc kéo vào trong nước, có người bị vô số con kiến kịch độc xuyên đục lỗ, Có người bị quái vật hút khô... Còn có rất nhiều rất nhiều, dù sao cũng chết phi thường thảm. Không biết tên Forni trời đánh này, lúc sinh tiền có bị ủy khuất gì không mà, sinh ra tâm lý độc ác đối với nhân loại như vậy, cho dù chết, cũng để cho người sống không được an bình!" Phong lão đầu căm giận nói.
Lăng Tu nhíu mày, uống một ngụm rượu khẽ cười nói: "Cũng không thể nói như vậy, nếu các ngươi không nổi lòng tham đối với bảo tang của hắn, các ngươi cũng sẽ không bị tai họa này ập tới."
"Này..."
Lão đầu nói nhất thời tìm không được lời gì để phản bác, vì vậy liền vỗ bắp đùi một cái, đề cao tiếng nói, "Đệt con mẹ nó, ngươi đừng chen vào có được không, không để cho ngươi khác kể hết lời hay sao?"
Lăng Tu bất đắc dĩ cười cười, ý bảo hắn tiếp tục.
Phong lão đầu lúc này mới ho nhẹ vài tiếng, điều chỉnh tâm tình một cái, nói tiếp.
Năm đó hắn vẫn còn là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, rất thông minh, cũng rất xảo quyệt, rốt cuôc hắn cũng tìm được bảo tàng trên đảo nhỏ khắp nơi đều là cạm bẫy này thì, cũng chỉ còn lại có một mình hắn, có thể nói, hắn đã hi sinh toàn bộ nhóm hải tặc mới đi đến được một bước kia.
Chỉ là thiên toán vạn toán cũng không nghĩ tới, cuối cùng ắn lại bị đính một trớ chú ác độc, hắn biến thành người bị trớ chú, một khi tâm tình bị kích động, thân thể sẽ biết biến thành một thây khô đáng sợ, hơn nữa sẽ không còn vị giác, cảm giác, coi như là đao cắm vào trên người cũng không cảm thấy chút đau đớn nào, như cái xác không hồn vậy.
"Đệt con mẹ nó, lão đầu ta căn bản cũng không biết mình bị nguyền rủa, cho tới nay, ta đều cho mình mà một người bình thường, thẳng đến khi ánh trăng màu đỏ xuất hiện, ta trơ mắt nhìn da thịt bản thân hư thối, trở nên khô lại, còn trở nên thèm khát máu tươi tới cực độ."
Anh mắt của Phong lão đầu đỏ một vòng, "Ta... Ta không nhịn được, làm hãi vợ ta cùng nữ nhi của ta a..."
Nói đến chỗ này, nhìn hắn vô cùng đau đớn, nước mắt sụt sùi.
Lăng Tu vẫn lần đầu tiên thấy lão gia hỏa này biểu lộ ra vẻ chân tình như vậy, cũng căn bản không nghĩ tới Lão Ngoan Đồng này sẽ có một đoạn cố sử như vậy.
"Lúc đó nữ nhi của ta không khác gì nha đầu Dao Linh Ngọc kia lắm, cũng đáng yêu như nàng, chỉ là... Chỉ là..." Phong lão đầu đã khóc không thành tiếng, lão đầu bảy tám chục tuổi mượn rượu mời có thể khóc lớn, nước mắt nước mũi cùng tuốn ra.
Lăng Tu bình tĩnh nhìn hắn, rốt cuộc đã biết vì sao khi ở trên linh đảo lại lưu ý Dao Linh Ngọc như vậy, chắc là khi thấy Dao Linh Ngọc thì nhớ đến nữ nhi của mình rồi.
"Lão đầu, cái gì đã qua thì hay quên đi, chúng ta phải nhìn về phía trước!"
"Lão đầu ta tự nhiên hiểu được đạo lý này."
Phong lão đầu giơ tay lên, cầm tay áo xoa mặt, quay đầu nói, "Lăng tiểu tử, cho tới bây giờ lão đầu ta cũng không gạt ngươi, kỳ thực đáp ứng làm thuyền trưởng, ta cũng vậy có tư tâm riêng của mình."
"Tư tâm?" Lăng Tu nhíu nhíu mày.
Phong lão đầu gật đầu, lại hút một hơi thuốc, đem cái tẩu thuốc đưa tới trước mặt Lăng Tu: "Đây là đồ mà lão đầu ta mang ra từ trên hòn đảo kia, ta muốn đem trả lại nó."
Lăng Tu thất kinh: "Ngươi nói cái tẩu này chính là một món đồ ở trong Bảo tàng Forni?"
"Đệt con mẹ nó, ngạc nhiên cái gì, năm đó ta cũng không biết lúc đó lại bị làm sao, lại nhìn trúng món đồ chơi này, đi với ta ba mươi năm rồi mà không biết công dụng của nó là gì, nhưng nó đã làm bạn với ta gần ba mươi năm, có cảm tình rồi, nếu đem trả lại, trong lòng vẫn rất không muốn." mắt Phong lão đầu đục ngầu.
Lăng Tu chậm rãi phục hồi lại tinh thần từ trong kinh ngạc, hỏi: "Lão đầu, ngươi trả lại, là muốn giải trừ trớ chú trên người?"
Phong lão đầu thở dài một tiếng: "Đúng vậy, sinh hoạt như một cái xác không hồn, cho dù sinh mệnh chỉ còn lại có một khắc cuối cùng, ta cũng muốn nếm thử nước biển có mùi vị gì." Nhìn ly rượu, "Rượu này có cái mùi vị gì."
"Nhưng ngươi xác định là khi trả lại là có thể giải trừ được trớ chú sao?" Lăng Tu tạt xuống một chậu nước lạnh.
Phong lão đầu ngẩn người, rồi cười khổ nói: "Có thể hoặc không có khả năng, nhưng phải đi thử một lần... Được rồi, chờ đến hòn đảo này, lão đầu ta tự đi tới là được."
"Cái này không cần ngươi nói, ta nghĩ không có ai nguyện ý lên đảo cùng ngươi đâu." Lăng Tu trêu ghẹo nói.
"Đệt con mẹ nó, nghe những lời này làm lão đầu ta thật lạnh lòng, lão đầu ta đã đáp ứng đi cùng ngươi tời Thần Thành, mà ngươi lại không có dũng khí đi cùng ta lên đảo hay sao, tiểu tử ngươi cũng thực sự là quá không trượng nghĩa." Phong lão đầu tức giận nói.
"Cái này chính là ngươi nói?"
"Bà ngoại nó, lão đầu ta nói lời khách sáo mà ngươi nghe không hiểu sao.” Phong lão đầu đề cao tiếng nói lên mức lớn nhất.
Lăng Tu không lời chống đỡ.
"Lời khách sáo? Cái gì là lời khách? Đầu trứng, ngươi nói cái gì?" Lúc này, Trương Nhất say khướt, miệng đầy tửu khí đã đi tới, khoác một tay lên trên vai Phong lão đầu.
"Cút, tiếp tục uống rượu của ngươi đi, không có việc gì chạy tới đây làm cái gì."
Phong lão đầu hất tay hắn ra, quay lại nói với Lăng Tu, "Trọng An chết rồi, tổng bộ Hải Vệ Quân nhất định sẽ phái người đến, nơi này không thích hợp ở lâu, sáng mai chúng ta rời đi liền."
Lăng Tu gật đầu.
"Đầu Trứng, nghe nói ngươi đã đi qua toàn bộ thế giới, vậy ngươi nói một chút, mục đích kế tiếp là địa phương nào?" Trương Nhất đã tìm được cảm giác mạo hiểm.
"Đảo thi đấu thể thao, đảo chủ hòn đảo này là một nữ hải tặc."
"Nữ hải tặc? Đậu má, ca thích nhất chính là nữ hải tặc , ha ha ha..." Trương Nhất mừng rỡ, trong đầu nhớ lại thời điểm khoái hoạt phong lưu cùng một nữ hải tặc.