Chương 937: Bộ xương bằng sắt thép
"Tiền bối, các ngươi... Các ngươi có nghe thấy cái thanh âm kỳ quái kia hay không?" Sát Mộc Sâm kinh hoảng nói.
"Hư ~ "
Phong lão đầu hướng hắn làm cái động tác chớ có lên tiếng, lão ngơ ngẩn nhìn phía trước, bởi vì cái này đã không cần phải nói, cái thanh âm vừa rồi, bọn họ nghe rất rõ ràng.
"Răng rắc răng rắc ~ "
Trong bóng tối của đầm lầy, một bộ xương người đang bò dậy tự trong vũng bùn, mới bắt đầu thì động tác có chút máy móc cứng ngắc, nhưng theo tiếng khớp xương vang lên không dứt, sau khi đứng thẳng lên thì động tác trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bộ xương khô trắng như tuyết, lộ ra vẻ âm trầm và kinh khủng, nhất là nó có thể tự do hoạt động, thì càng thêm dọa người.
Nó ngẩng đầu, hốc mắt lõm xuống như hai hắc động đen kịt, lộ ra khí tức nhiếp nhân tâm!
"Nó nhìn chúng ta!" Sát Mộc Kỳ hoa dung thất sắc, chăm chú đứng ở bên người Sát Mộc Lang.
Sát Mộc Linh, Sát Mộc Dương cùng Sát Mộc Sâm cũng cảm giác sau đó sống lưng lạnh cả người, một loại cảm giác rợn cả tóc gáy bao phủ toàn thân, tuy rằng trong tay có súng tự động, thế nhưng những thứ này đúng là không có mang lại cho bọn họ một chút cảm giác an toàn nào, thân thể nhịn không được mà run nhè nhẹ.
"Đệt con mẹ nó, đây là người bị trớ chú sau khi chết đi rồi sống lại!" Con ngươi của Phong lão đầu đột nhiên co rút, nếu mà máu thịt của hắn cùng tất cả đều hư thối rơi xuống hết, chỉ sợ hắn cũng biến thành bộ xương khô như vậy.
Lăng Tu nhíu lông mày lại, bởi vì hắn phát hiện điều mình suy đoán dường như có chút không đúng, nếu mà Phong lão đầu bị Virut X ảnh hưởng mới biến thành tang thi có tư duy, vậy những bộ xương khô không có một tia huyết nhục này thì lại là chuyện gì? Tuy rằng tang thi ở Nguyên Thế Giới cũng có sinh mệnh lực rất mạnh, nhưng cũng không có cường hãn đến mức trên người không có một tia huyết nhục, chỉ còn lại có xương trắng trắng như tuyết mà vẫn còn có thể đi lại được như vậy.
Là bị trớ chú mà sống lại?
"Răng rắc răng rắc!"
Thanh âm khớp xương chuyển động vang lên lần nữa, lại có hai bộ xương khô bò dậy, chúng nó chậm rãi đi lại, dùng tư thế máy móc để di chuyển, hai hốc mắt đen sẫm nhìn về phía mọi người, sau đó, càng ngày càng nhiều bộ xương khô bò dậy, hình như là bị cái gì đó triệu hoán tới vậy.
Không bao lâu, biến thành một đoàn, đến cuối cùng trực tiếp biến thành đại quân hơn hai trăm bộ xương khô!
Chúng nó đứng ở nơi đó, tại trong hoàn cảnh âm lành lẽo này thì thật là kinh khủng.
"Chúng ta đã đi tới địa ngục hay sao?" sắc mặt Sát Mộc Sâm ảm đạm, tự lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một bộ xương khô há lớn hai cái hàm không có chút huyết nhục nào phát ra một tiếng kêu chói tai, thanh âm kia truyền ra vang vọng, làm màng tai người ta ông ông rung động, như là có muôn vàn con dơi thét lên!
Cùng lúc đó, quân đoàn bộ xương khô sau lưng nó cũng rống lên, sau đó toàn bộ quân đoàn xương khô xung phong tới hướng Lăng Tu.
Phô thiên cái địa!
Đám người Sát Mộc Lang hoảng hốt, lông tơ toàn thân cũng dựng thẳng lên, đối với bọn họ mà nói, đây là một đám ác quỷ xông ra tự Địa Ngục, dữ tợn, âm trầm, khát máu, linh hồn của bọn họ đều đang run sợ.
"Lão gia tử, chúng ta làm sao bây giờ?" Sát Mộc Lang vội hỏi, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
"Đệt con mẹ nó, nổ súng bắn chúng nó a, lẽ nào súng tự động trong tay các ngươi đều là đồ giả?"
Phong lão đầu hoảng hồn, nhiều bộ xương khô xông tới như vậy, hội tụ vào một chỗ liền phát ra khí thế thật là dọa người, hắn sắp tiểu ra quần.
Sát Mộc Lang chờ chính là những lời này, nếu không phải vì sợ nổ súng sẽ làm tình huống trở nên càng tệ hơn, hắn đã sớm hạ lệnh nổ súng, mà lúc này cũng không muộn, vung tay lên, quát to: "Nổ súng giết chết chúng nó!"
"Vâng "
Sát Mộc Dương và Sát Mộc Sâm tuy rằng có sợ hãi, nhưng vẫn lập tức phản ứng lại, súng tự động trong tay nhắm vào đám đại quân bộ xương khô bắt đầu bắn phá.
Sát Mộc Kỳ cùng Sát Mộc Linh cũng phục hồi lại tinh thần, gia nhập vào việc xạ kích.
"Bằng bằng bằng ~ "
Đạn dày đặc tựa như chiến sĩ không sợ chết vọt tới trước, mỗi một viên đều mang theo nhiệt độ cùng tốc độ kinh khủng.
Súng tự động có uy lực kinh người, đám xuông khô giương nanh múa vuốt ngã xuống liên tực, hài cốt rớt đầy đất, năm khẩu súng tự động, đúng là đã có thể cứng rắn chế trụ đại quân xương khô.
Lăng Tu đặc biệt nhìn súng tự động trong tay đám người Sát Mộc Lang, bởi vì cái có hình dáng không khác gì khẩu súng ở Nguyên Thế Giới, nhưng lại có uy lực lớn hơn rất nhiều, lực bùng nổ rất lớn, chỉ cần bắn trúng vào xương sườn ngực, bộ xương khô sẽ sụp đổ trong nháy mắt, như là thủy tinh bị nghiền nát rơi đầy đất.
Thấy súng tự động đối phó với đại quân xương khô có hiệu quả kỳ tốt, đoàn người Sát Mộc Lang thoáng an tâm chút.
Tiếng súng giằng co bảy tám phút, vỏ đạn rớt đầy đất, mà đại quân bộ xương khô cũng tan rã, tất cả đều nằm ở trên mặt đất, như là người máy bị đánh rụng linh kiện, chỉ còn có thể hơi nhúc nhích.
"Thì ra chúng nó cũng không phải là quá lợi hại!" Sát Mộc Kỳ thở phì phò, kinh ngạc nói.
"Chỉ là bộ xương khô, có thể lợi hại thế nào được!"
Đại quân bộ xương khô không chịu được một kích, cũng thực là để cho Phong lão đầu cảm thấy ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng lại phải sinh tử đại chiến một hồi.
"Vậy ngươi nào vừa rồi bị hù dọa tới trắng bệch ra vậy?" Sát Mộc Kỳ thở phì phò nói.
"Đệt con mẹ nó, oa tử ngươi có biết nói chuyện hay không, là da lão đầu ta trắng ra, cái này gọi là phản lão hoàn đồng có biết hay không." Phong lão đầu thổi râu mép trừng mắt giải thích một lần.
Sát Mộc Kỳ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không để ý đến hắn nữa.
"Ai u, không sai nga, có thể giết đại quân xương khô của ta không chừa một mảnh giáp!"
Một cái thanh âm âm trầm không có dấu hiệu nào vang lên, phiến đầm lầy tăng thêm một phần quỷ dị âm lãnh.
"Người nào? Đừng giả thần giả quỷ, nhanh đứng ra cho bản cô nương!" Sát Mộc Kỳ nhìn quanh một vòng, điên cuồng gào lên, lớn tiếng la hét, để che giấu sợ hãi trong nội tâm.
Sát Mộc Dương cùng Sát Mộc Sâm hai người đưa lưng về phía lưng, mật thiết chú ý bốn phía, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa.
Phong lão đầu cũng sợ không nhẹ, hắng giọng một cái, lớn tiếng kêu lên: "Đúng vậy, đệt con mẹ nó, chớ núp ở đó mà giả thần giả quỷ, có bản lĩnh đi ra đấu cùng lão đầu ta, nhìn xem lão tử có đem ngươi đánh cho răng rơi đầy đất hay không!"
"Solo? Tốt, ta thích nhất là solo!" Thanh âm kia tràn ra một cổ tâm tình hưng phấn.
Vừa dứt lời, một thân ảnh xuất hiện tự trong sương mù phía trước, từ từ đi tới hướng mọi người, trở nên rõ ràng, cao chừng hai thước dư, mặc đồ rách nát, đã không biết quần áo này có màu gì, đầu đội mũ rơm, hiển hách nhiên cũng là một bộ xương khô cốt, chỉ bất quá bộ xương khô này có chút bất đồng.
Ngoại trừ hình thể bên ngoài, bất đồng lớn nhất chính là bộ xương này tản ra màu sắc kim loại nhàn nhạt kim, nay vì nói nó là xương nhân loại, thì nói nó là một bộ xương sắt thép thì đúng hơn...