Chương 971: Gặp lại
Sắc mặt của Lăng Tu cũng phi thường không tốt, mới vừa đại chiến cùng Ma La Lệ Viên đã để cho hắn kiệt sức, nếu Thần Tộc tới thật, hắn căn bản không có lực để ứng phó, chỉ có thể trơ mắt đợi bị bắt.
"Là tộc trưởng tới!" Cách đó không xa, Ma La Kiếm thản nhiên nói.
Tộc trưởng Huyết Dạ Tộc? Ma La Mặc Vũ Mẫu thân của mình?
Lăng Tu dị thường khiếp sợ, hắn chưa hề nghĩ tới sẽ gặp mặt mẫu thân ở trong tình cảnh như thế này, mà hắn còn có có loại cảm giác không chân thật, gần hai mươi bảy năm hắn làm cô nhi, khi sắp nhìn thấy mẫu thân của mình hắn bị rung động không hề nhỏ.
"Ông ~ "
Cái phi hành khí phát ra tiếng ông minh, quang mang đại thịnh, ánh sáng ngọc loá mắt, một người tiếp một người xuất hiện, giống như thần minh trôi nổi trong không trung. Sau đó bạch quang chậm rãi biến mất, cảm giác chói mắt cũng không còn, không trung liền rõ ràng hơn.
Dưới cái phi hành khí, có ít nhất hai trăm Huyết Dạ Tộc mặc hoàng kim giáp, bọn họ dựa vào lực lượng của chính mình trôi lơ lửng trong không trung, tư thái như từng chiến thần.
Trong đó có một là nữ tử mặc áo giáp màu trắng, tuổi ước chừng bốn năm mươi tuổi, năm tháng gió sương dường như không thể lưu lại chút vết tích gì trên mặt của nàng, ngược lại còn cho nàng nhiều thêm một phần ung dung phong nhã.
Ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng nõn động nhân, tựa như tiểu cô nương vậy!
"Ta choáng, kia không phải là mẹ ruột Lão Lăng chứ?, cũng quá đẹp rồi?, thảo nào có thể sinh ra Lão Lăng đẹp trai tới mức biến thái đến như vậy." Khi được Dao Linh Ngọc trị liệu, Trương Nhất đã có rồi khí lực nói chuyện, thân ảnh trên bầu trời này quả thực như thần nữ hạ phàm, làm hắn phải kinh diễm.
Ngay cả Dao Linh Ngọc cũng không nhịn được phát ra một tiếng nỉ non: "Thật xinh đẹp!"
"Đệt con mẹ nó, chẳng lẽ Huyết Dạ Tộc còn có bí quyết trường sinh ra lão!"
Phong lão đầu sợ hãi nói, thật sự là không cách nào tưởng tượng một nữ tử bốn năm mươi tuổi làm sao lại có thể bảo dưỡng giỏi như vậy, nếu không phải vì toàn thân lộ ra một cổ khí chất sang trọng, hắn thực sự sẽ hoài nghi thân ảnh màu trắng trên không trung này là một tiểu cô nương.
Tuy rằng Ma La Kiếm đang ở trong nước biển, ôm một khối băng bảo lơ lửng ở trên mặt biển, nhưng khi nhìn thấy nữ tử mặc áo giáp màu trắng này thì, trong mắt hiện đầy kính ý, không cần nhiều lời, nàng chính là Ma La Mặc Vũ tộc trưởng đương nhiệm của Huyết Dạ Tộc...!
Ánh mắt Ma La Mặc Vũ một mực tìm kiếm...
Tự có thành viên Huyết Dạ Tộc bay xuống, cứu Ma La Kiếm lên, cùng lúc đó, phi thuyền khổng lồ mở ra phạm vi lớn, sau đó phá vỡ nước biển, một người bị một cổ lực lượng vô hình hút lên trôi lơ lửng trong không trung, máu loãng với nước biển không ngừng rơi xuống từ trên người hắn.
Là Ma La Lệ Viên đang nghiến răng nghiến lợi,!
Tê ~
Trương Nhất, Phong lão đầu cũng phải rung mình, Lăng Tu cũng không thể tin được, bị hắn đánh ra một chiêu mạnh nhất, Ma La Lệ Viên lại còn sống, không có hôi phi yên diệt, hơn nữa cũng chỉ có chặt đứt một cái cánh tay mà thôi, kết quả như vậy rất khó để cho người ta tiếp nhận.
"Chết tiệt...... Tiểu súc sinh..."
Ma La Lệ Viên ánh mắt lợi hại rơi vào trên người Lăng Tu, ở sau khi khàn khàn mắng chửi một câu, thì cũng hôn mê đi.
Theo ánh mắt của hắn, Ma La Mặc Vũ cuối cùng nhìn qua hướng Lăng Tu, ánh mắt hai người giao chạm trên không trung.
Có lẽ là mẹ con tâm linh tương thông, Lăng Tu có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khẩn trương kích động không nói ra được, để cho hắn không biết phải làm sao, giống như là diễn viên luống cuống khi lên sân khấu, toàn bộ thân thể đều bởi vì tâm tình kích động mà run nhè nhẹ.
Ma La Mặc Vũ thấy rõ rang mặt Lăng Tu, cả người liền ngơ ngẩn trong sát na, nàng tháo mũ xuống, một cái mái tóc màu tím dài tựa như thác nước xõa xuống, nàng lại đánh giá cẩn thận Lăng Tu, tâm thần chấn động, mũ giáp trong tay rơi xuống, rơi vào trong nước biển, văng lên một mảnh bọt nước.
Một giây kế tiếp, nàng liều lĩnh bay xuống tự không trung, đi tới gần Lăng Tu.
Trái tim Lăng Tu như là sắp nhảy ra, từ nhỏ đến lớn, hắn chịu quá nhiều người xem thường, lại bị người kêu là tạp chủng, không có mẹ sinh không có cha nuôi, mà lúc này, mẹ của hắn, mẫu thân hắn đang đứng ở trước mặt hắn, đưa tay có thể đụng, không chân thật như nằm mơ vậy, hắn thực sự sợ hãi mình chỉ đang nằm mơ, tùy thời đều có thể tỉnh lại, kéo hắn trở lại thực tế tàn khốc.
"Rất giống hắn!" trong mắt Ma La Mặc Vũ nổi lên nước mắt lưng tròng, trong mắt tràn đầy mẫu tính.
"Giống ai?" Lăng Tu nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại, dò hỏi.
"Phụ thân của ngươi Vũ Văn Tiêu Thiên!"
Ma La Mặc Vũ đưa tay lau nước mắt trên mặt, hai tay nắm thật chặt cánh tay Lăng Tu, kích động nói, "Hài tử, ta... Ta là mẫu thân của ngươi a!"
"Ngươi... Là mẫu thân của ta?"
Lăng Tu kinh ngạc nỉ non, đại não đã không thể suy tư được nữa, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt này, giống như là muốn in đậm hinh ảnh nàng vào trong não.
Ma La Mặc Vũ ôm ngực, thất thanh khóc: "Hài tử, hài tử của ta thật đáng thương, ta cho rằng đời này sẽ không thể thấy được ngươi!"
Lăng Tu đã rất nhiều lần nghĩ tới khi nhìn thấy cha mẹ ruột thì sẽ nổi trận lôi đình, hung hăng chất vấn bọn họ vì sao bỏ rơi mình, nhưng giờ khắc này, hết thảy ủy khuất cùng oán hận đều đã không tồn tại, tại trong tình thương bao dung của mẹ, hết thảy đều lộ ra sự bé nhỏ không đáng kể, hết thảy đều không trọng yếu, quan trọng là ..., hắn tìm được mẫu thân của mình .
Hai hang nước mắt rơi xuống tự khóe mắt, hắn trừng mắt nhìn, nhất thời tầm nhìn trở nên không rõ ràng, hắn kinh ngạc một trận, hắn không thể tin được hắn lại rơi lệ. Hắn nhắm nghiền hai mắt, mỉm cười, giờ khắc này, hắn buông xuống hết thảy, tựa như đứa bé lẳng lặng nằm ở mẫu thân trong ngực.
"Mẹ nó, ta cảm thấy vui cho Lao Lăng ah, Dao Linh Ngọc, ngươi nói hình ảnh này cảm động hay không cảm động? Dao Linh Ngọc?"
Trương Nhất vô cùng vui vẻ, hỏi Dao Linh Ngọc một tiếng, vừa nghiêng đầu, phát hiện Dao Linh Ngọc đang lệ rơi đầy mặt, không cần nhiều lời, là đang cảm động đây mà.
"Đệt con mẹ nó, tìm được mẹ rồi chỉ cần tìm được cha nửa là xong rồi." Phong lão đầu rất có cảm khái nói.
Khi phát giác Khương Hạo Tuấn đang phức tạp nhìn hắn, hướng bốn phía nhìn một chút, sau đó thu hồi ánh mắt lại, phát giác Khương Hạo Tuấn vẫn không nháy mắt một cái nhìn hắn, c trong lòng hắn liền thấy sợ hãi.
Lão trừng mắt, hỏi: "Đệt con mẹ nó, ngươi nhìn cái gì?"
"Lão mê tiên, nếu mà Tu ca biết ngươi xưng hô như thế, ngươi đoán hắn có thể cầm đao chặt ngươi hay không?" Khương Hạo Tuấn ý vị thâm trường cười nói.
"Ta ~! ..." Phong lão đầu thổi râu mép trừng mắt.