Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 971 - Chương 972

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 972

 

 

 

Chương 972: Huynh đệ chi thương

Sau khi gặp Mẹ, tất cả liền trở nên thuận lợi hơn, hải vực rộng lớn đối với phi thuyền của Huyết Dạ Tộc mà nói, cũng chỉ là việc trong chốc lát, Mắt Đỏ trực tiếp bị phi thuyền khổng lồ thu vào, sau đó bay tới Phổ Đà đảo rất nhanh.

Khiến đoàn người Lăng Tu nghẹn họng nhìn trân trối chính là, Phổ Đà đảo là một cây đại thụ, xác thực mà nói, là một gốc cây cắm rễ vào đáy biển, đại thụ khỏe mạnh vô cùng, cái rẽ lộ trên mặt biển thôi đã ước chừng nửa cái phi thuyền này rồi, nếu so sánh cái phi thuyền này với cả cái cây thì nó nhỏ bé giống như là một viên thủy tinh châu đặt ở trên một cái bàn vậy.

Trên Phổ Đà đảo là một mày xanh, không khí tươi mát, tất cả thành viên của Huyết Dạ Tộc đều làm phòng ở trên đảo, trên các tán cây được nối với nhau bởi các thang may lên xuống, không trung còn có rất nhiều phi thuyền nhỏ, tuy rằng nhìn có chút cũ kỹ, nhưng ở nơi này cũng có thể tùy ý thấy được lực lượng của khoa học kỹ thuật: trí năng cơ khí, vũ khí âm ba có lực sát thương to lớn...

Ma La Mặc Vũ giới thiệu, tổng cộng thành viên Huyết Dạ Tộc bọn họ cũng chỉ còn lại có hơn ba trăm người.

Tin tức truyền tới từ đảo thi đấu thể thao, bị Ma La Lệ Viên an bài thân tín ở đảo thi đấu thể thao chặn lại, nàng mặc dù có thể biết được sự tồn tại của Lăng Tu, cũng bởi vì có Ma La Kiếm trung thành và tận tâm đối với nàng, dù sao Ma La Lệ Viên không có chút giây phút nào không mơ ước cái vị trí tộc trưởng này, tất nhiên nàng sẽ phải có chút biện pháp đề phòng, mà sự thực chứng minh, những biện pháp đề phòng này là phi thường cần thiết, nếu như không phải vì có Ma La Kiếm, sợ là nàng sẽ không thể gặp con trai của mình.

Ở trên Phổ Đà đảo, đám người Lăng Tu, Trương Nhất chiếm được tiếp đãi tốt nhất, ở trên lĩnh vực y học Huyết Dạ Tộc tiên tiến không biết gấp bao nhiêu lần nguyên thế giới, cơ khí trị liệu có thể tái sinh cả bộ xương, cơ thể, da dẻ, chỉ cần người còn chưa chết, vô luận là ốm đau hay vẫn là cụt tay gãy chân, thì sẽ thu được tân sinh, trở thành một người khỏe mạnh hoàn chỉnh.

Chỉ ba ngày, tất cả mọi người đã khôi phục nguyên khí!

Ma La Mặc Vũ hỏi han ân cần đối với Lăng Tu, coi Lăng Tu như một tiểu tử vậy, nói chung, nhỏ thì là thói quen sinh hoạt, lớn thì là ăn, quan tâm không ngừng.

Có một lần còn lấy ra cái bộ đồ hỏi Lăng Tu mới sinh, bảo là muốn hắn mặc lại một lần, trực tiếp chọc cho Lăng Tu chạy trối chết.

"Ha ha ha..."

Ở bên trong nhà Ma La Mặc Vũ an bài, truyền ra tiếng Trương Nhất cười sang sãng, sở dĩ cười to, tất nhiên là từ trong miệng Lăng Tu nghe được chuyện Ma La Mặc Vũ muốn Lăng Tu đội cái nón hồi còn nhỏ của hắn.

"Cười cái em gái ngươi a!" Lăng Tu dùng sức đẩy hắn một cái.

Trương Nhất ngã xuống đất, nhưng vẫn cười to không ngừng, nước mắt cũng chẩy ra: "Nón, ha ha ha... Nón, Lão Lăng, nàng lớn lên xinh đẹp như tiên thiên." Chỉ chỉ đầu của mình, "Nhưng mà chỗ này lại không có chút hoạt động nào, không suy nghĩ một chút, cái nón này có thể đội sao, là một nam nhân thì kiên quyết không có khả năng đội a!"

"Có thể đứng đắn một chút hay không?" Lăng Tu tức giận thở dài một tiếng.

"Sorry~sorry, để cho ta cười hai phút, ca thật sự là nhịn không được a!"

Trương Nhất ho khan vài tiếng, nỗ lực bình phục tâm tình, sau đó đứng lên, nín cười một lần nữa trở lại gần Lăng Tu.

"Ngươi còn cười?" Lăng Tu giận không chỗ phát tiết.

"Không cười không cười, có gì đáng cười, không phải là muốn cắm sừng cho ngươi, đây là quan tâm, đây là tình thương của mẹ!" Trương Nhất ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng bây giờ thì đang khó nhịn cười, hai cái vai đang nhún động lên.

Mặt Lăng Tu không thay đổi nhìn Trương Nhất, cũng muốn nhìn xem hắn có thể cười bao lâu.

Cười cười, Trương Nhất đột nhiên bắt tay đặt ở trên bả vai của hắn, nói: "Lão Lăng, hiện tại ta rất ước ao được như ngươi, thực sự, không có chém gió đâu!"

Những lời này mặc dù rất dễ dàng, nhưng ánh mắt Trương Nhất cũng ửng đỏ một vòng.

Ánh mắt của Lăng Tu trở nên nhu hòa, hắn biết rõ vị lão huynh đệ này đang nhớ tới cha mẹ của mình.

"Ai..."

Trương Nhất nặng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, một loại tâm tình thương cảm tràn ngập trong lòng, "Ngươi nói ca có làm đúng hay không, cha mẹ ta khi còn tại thế, ca cũng chỉ muốn vui chơi, còn gây chuyện thị phi cho bọn họ, không có một ngày hảo hảo hiếu kính bọn họ, bây giờ suy nghĩ một chút, khi đó chính bản thân thực sự là hỗn đản mà, nếu có cơ hội, lão tử nhất định trở lại quá khứ đánh chính bản thân một trận."

Nói xong, tầm nhìn cũng trở lên mơ hồ.

Lăng Tu thực sự không biết phải an ủi như thế nào Trương Nhất, người kia suốt ngày hì hì hà hà, không có bất kỳ phiền não nào, nhưng lúc này, lại đặc biệt hiếm thấy.

Trương Nhất quay đầu lại, thấy ánh mắt Lăng Tu trở nên ảm đạm, không khỏi phất tay một cái, cười ha ha một tiếng, quét sạch u buồn trên mặt: "Không nói không nói, lúc này nên cao hứng mới đúng." Dùng sức đập đập Lăng Tu cánh tay, "Lão Lăng, huynh đệ ta thật tình cho ngươi cảm thấy vui vẻ!"

"Oành ~ "

Cửa phòng lúc này bị đẩy ra, Dao Linh Ngọc kêu tên Lăng Tu chạy vào.

Vừa nhìn thấy Trương Nhất có một đôi mắt đỏ ngàu, không khỏi sửng sốt, sau đó tò mò hỏi: "Trương Nhất ngươi làm sao vậy? Tại sao khóc?"

Lúc này mặt Trương Nhất liền đỏ lên, kêu ầm lên: "Khóc cái trứng ah, ta là một đại lão gia thì làm sao lại khóc."

Dao Linh Ngọc chạy đến phụ cận, chỉ vào ánh mắt của hắn: "Đây không phải là nước mắt sao?"

"Đậu má, có nước mắt chính là khóc a, hạt cát vào mắt, ăn quá cay cũng đều có thể rơi lệ, làm sao có thể là tính khóc, Dao Linh Ngọc, ngươi định nghĩa về khóc còn quá nhỏ." Trương Nhất lau sạch nước mắt, nghiêm trang dạy dỗ.

Dao Linh Ngọc cũng nghiêm túc tự hỏi, tiêu hóa lời của hắn.

Lúc này Lăng Tu nói sang chuyện khác, dò hỏi: "Sao không ở trong phòng, tới nơi này làm gì?"

"Nga, là Phong lão đầu bảo ta đến nói cho ngươi biết một việc, nói mẹ ngươi với cậu ngươi đang đánh nhau ở phía sau núi." Dao Linh Ngọc chỉ vào phương hướng phía sau núi nói.

Nghe nói thế, lúc này mặt Lăng Tu liền biến sắc.

Trương Nhất trợn to hai mắt, nói: "DCM, thảo nào hòn đảo lại rung động như vậy, thì ra là mẹ đánh nhau với cậu ah."

Cùng là hảo huynh đệ của Lăng Tu, hắn cũng da mặt dày, mỗi lần nhìn thấy Ma La Mặc Vũ liền hô một tiếng 'Mẹ nuôi', có một mẹ nuôi xinh đẹp như Thiên Tiên, là việc tương đối có mặt mũi, đương nhiên, Ma La Lệ Viên kia thì thôi đi.

...

Lăng Tu cùng Trương Nhất chạy tới phía sau núi, nơi đó có đông đảo Huyết Dạ Tộc vây xem, Phong lão đầu cùng Khương Hạo Tuấn cũng đang ở trong đó. phía sau núi Lớn như vậy nhưng thật ra là một bên của đại thụ mà thôi, khi bọn hắn chạy đến, chiến đấu đã được một lúc rồi.

Hai người đứng cách xa nhau hơn mười thước, Ma La Lệ Viên đã bại, đang thở gấp từng hơi, phi thường chật vật, khóe miệng tràn đầy máu.

"Mặc Vũ, tại sao ngươi muốn khăng khăng một mực, cái tiểu súc sinh kia là sỉ nhục của Huyết Dạ Tộc chúng ta, chúng ta nhất thiết phải loại bỏ hắn!" Ma La Lệ Viên cắn răng quát.

"Hắn là con ta, là một miếng thịt từ trên người ta, nếu ngươi dám thương hắn một sợi lông, ta mặc kệ ngươi có phải là anh ta không, ta nhất định sẽ từng đao từng đao cắt thịt trên người ngươi cho chó ăn." Ma La Mặc Vũ lộ sát ý, bước về phía trước một bước.

"Oành ~ "

Mặt đất dưới chân nàng rung lên, cả tòa Phổ Đà đảo đều kịch liệt rung chuyển.

 

 

Bình Luận (0)
Comment