Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1000 - Chương 1001: Chiến Tiên Tôn

Chương 1001: Chiến Tiên Tôn

Từng thân ảnh hiện ra, đó là hơn ba ngàn cường giả, chỉ riêng cấp bậc Tiên Vương đã có khoảng 2000 người, vô cùng kinh khủng.

Tiên Vương hậu kỳ có khoảng mấy trăm người, hơn nữa còn không thiếu cường giả Tiên Vương đỉnh phong.

Những cường giả này là những kẻ phát lời thề thiên đạo nguyện ý thần phục Diệp Lăng trong Thất Tinh Cung, bị Diệp Lăng dùng Càn Khôn Hoàn mang ra ngoài.

“Tham kiến Cung Chủ!”

Hơn ba ngàn cường giả hét lên, uy thế chấn động trời đất, ba ngàn đạo khí tức trực tiếp phóng ra, sắc mặt chủ nhân Tụ Nghĩa lãnh thổ hoàn toàn thay đổi.

Nhiều cường giả thuần phục một người như vậy, đó là khái niệm gì, như Tụ Nghĩa lãnh thổ dù là lãnh thổ trung đẳng, cường giả nhiều như mây, nhưng bọn họ chỉ là phụ thuộc chứ không phải là thần phục.

Mà trước mắt gã, 3000 cường giả hiệu trung với chủ nhân Lôi Vực này chính là một lực lượng cực kì khủng bố không thể bỏ qua.

“Hoan nghênh Cung Chủ trở về!”

Giờ khắc này, tất cả cường giả Lôi Cung đều cung kính hô lớn, Diệp Lăng uy nghiêm, ánh mắt âm trầm đứng trong hư không.

“Ngươi là ai, dám làm càn ở Lôi Vực, thật to gan!”

Diệp Lăng xoay người, ánh mắt lãnh đạm nhìn cường giả đối diện, lại nhìn một đám cường giả sau lưng gã, chẳng qua chỉ là vài kẻ cấp bậc Tiên Vương, không đáng nhắc tới.

“Chủ nhân Lôi Vực, Diệp Lăng ư?”

“Bổn Tọa là chủ nhân Tụ Nghĩa lãnh thổ, Đổng Đại Hải, tu vi Tiên Tôn trung kỳ, lúc này đến đây là muốn Lôi Vực ngươi thần phục ta.”

“Hiện nay tam giới đại loạn, chiến loạn khắp nơi, tuy thực lực Lôi Vực ngươi không tệ, nhưng chung quy không thể sống sót trong tràng họa loạn này, cho nên quy thuận với ta là một phương án sáng suốt.”

Đổng Đại Hải chậm rãi nói, tỏ vẻ thượng đẳng, Diệp Lăng nghe xong thì gật đầu, Đổng Đại Hải ngẩn người, dễ vậy ư, xong rồi sao?

Nhưng gã còn chưa kịp vui vẻ, Diệp Lăng chỉ đám cường giả sau lưng gã nói: “Giết không tha!”

Ngay sau đó, toàn bộ cường giả Lôi Cung cùng 3000 cường giả đều điên cuồng rống giận, chiến ý trùng thiên.

Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm, nhìn Đổng Đại Hải cười lạnh một tiếng: “Nếu đã tới đây thì ở lại đi.”

Ầm!

Diệp Lăng phát ra khí tức mênh mông, càn quét sơn hà, Diệt Tiên Kiếm trong tay hắn đã không kềm chế được, lao nhanh về phía Đổng Đại Hải.

“Thật to gan! Ngươi cho rằng ngươi là ai, dám ra tay với ta sao, muốn chết ư?!”

Đổng Đại Hải phẫn nộ quát, kẻ tên Diệp Lăng này không biết trời cao đất rộng, dám động thủ với gã, chẳng lẽ hắn không rõ chênh lệch giữa hắn và gã sao?

Nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm quang sáng chói chợt lóe lên, trong nháy mắt toàn thân gã tràn đầy mồ hôi lạnh.

Trong cơn hoảng loạn, Đổng Đại Hải giơ tay lên đánh một quyền, lực lượng mênh mông tràn ra từ nắm tay gã, nhưng lại bị kiếm quang cắt vụn.

Trong không trung, Diệp Lăng đứng sừng sứng, Đổng Đại Hải trừng lớn con mắt, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khó tin.

“Tại sao ngươi lại mạnh như vậy!”

Đổng Đại Hải kinh ngạc, hai người kém nhau cả đại cảnh giới, tại sao một kiếm của Diệp Lăng lại phá nát công kích của gã được.

Phía sau Đổng Đại Hải, hơn trăm cường giả đã bị người Lôi Cung tiễu trừ.

Do Mạc Tinh, Tiểu Hắc cầm đầu, mang theo một đám sói đói Lôi Cung giết cho đám cường giả Tụ Nghĩa cương vực không có đường chạy trốn.

Máu tươi văng tung tóe, sinh mệnh điêu linh, Đổng Đại Hải dữ tợn hét lên.

“Khốn kiếp! Ngươi muốn toàn diện khai chiến với Tụ Nghĩa lãnh thổ ư? Ta cho ngươi biết, ngươi không gánh nổi hậu quả đâu!”

Đổng Đại Hải rống giận, Tụ Nghĩa lãnh thổ của gã có hơn trăm lãnh thổ hạ đẳng, một cái Lôi Vực làm sao dám toàn diện khai chiến!

“Như ngươi nói, loạn thế đã bắt đầu, sớm muộn gì cũng phải chiến, vậy tại sao không thể chiến sớm một chút?”

Diệp Lăng mỉm cười, thân thể chấn động, Lôi Vực hàng lâm, Lôi Đình tràn ngập quanh thân, trong Lôi Vực, lóe ra vô số ánh sao sáng chói.

“Tụ Nghĩa lãnh thổ của ngươi sớm muộn gì cũng phải thần phục, mà ngươi, cũng phải chết!”

Diệp Lăng cười, hắn lao đi thẳng đến tấn công Đổng Đại Hải.

Hắn chém một kiếm, kiếm quang tán loạn như cuồng phong bạo vũ.

Kiếm quang đầy trời bao vây Đổng Đại Hải, mặc dù chỉ là lực lượng Tiên Vương, nhưng Đổng Đại Hải lại cảm thấy hít thở không thông.

“Phong Ma quyền!”

Đổng Đại Hải rống giận đấm ra một quyền, trong thân thể gã cuồn cuộn từng luồng sát khí màu xám tro không ngừng dâng trào, khí thế rất dọa người.

Dù sao cũng là Tiên Tôn, sao có thể không có năng lực đánh trả chứ, nhưng ở trong mắt Diệp Lăng, tu vi của gã chỉ như một trò cười.

Thực lực của Đổng Đại Hải còn không bằng Hoàng Thương, có thể nói là kẻ yếu nhất trong hàng ngũ cường giả Tiên Tôn, sợ rằng dù cố cả đời thì cũng khó có thể đột phá cao hơn.

Đối mặt quyền pháp hung hăng của Đổng Đại Hải, Diệp Lăng lắc đầu, trực tiếp đâm ra Diệt Tiên Kiếm trong tay.

“Nhất Kiếm Luân Hồi, Diệt Ma!”

Diệp Lăng quát, một lỗ đen xuất hiện trên mũi kiếm, ngay sau đó, lực hút không gì sánh kịp phát ra từ lỗ đen.

Lỗ đen không ngừng cắn nuốt thiên địa, nắm đấm của Đổng Đại Hải hung hăng đánh trúng nó, mang theo khí thế không thể đỡ.

Ầm một tiếng!

Nắm tay va chạm lỗ đen, lực lượng chấn động, ngay sau đó sắc mặt Đổng Đại Hải hoàn toàn thay đổi.

Nắm đấm của gã như vừa đánh vào bông, không có bất kỳ lực lượng nào bạo phát, hơn nữa cánh tay của gã còn bị kéo vào trong lỗ đen.

Lực thôn phệ đáng sợ lập tức cắn nuốt cánh tay gã, trong nháy mắt ngắn ngủi, đã nuốt chửng toàn bộ cánh tay.

Lúc này, chúng nhân Lôi Cung cũng đã giết sạch đám cường giả Tụ Nghĩa cương vực, mùi máu tanh xông lên tận trời.

Bọn họ trừng mắt nhìn Diệp Lăng dùng thủ đoạn mạnh mẽ đánh cho một cường giả Tiên Tôn trung kỳ tàn phế trong nháy mắt.

“Không! Ngươi cút ngay cho ta! Cút ngay!”

Đổng Đại Hải điên cuồng rống giận, gã lùi lại, một nắm tay khác hung mãnh đánh ra, muốn mượn lực lượng này để lui ra khỏi chiến trường.

Đáng tiếc, gã đang lùi lại thì đột nhiên đầu óc choáng váng, đau nhói vô cùng, khiến gã rới vào trạng thái điên cuồng, ý thức không còn tỉnh táo.

Lôi sát!

Một trong những thủ đoạn mạnh nhất của Lôi Đế, một trong những sát chiêu mạnh nhất của Diệp Lăng hiện này, quỷ dị vô biên, căn bản không thể phòng ngự!

Bình Luận (0)
Comment