Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1001 - Chương 1002: Dự Cảm Không Tốt

Chương 1002: Dự cảm không tốt

Lôi sát quỷ dị trực tiếp tấn công đầu óc Đổng Đại Hải, cơn đau đớn kịch liệt kèm theo sự chóang váng làm cho gã cường giả Tiên Tôn trung kỳ này luân hãm trong nháy mắt.

“Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên!”

Kiếm quang phiêu miểu bay tới, mang theo vẻ thần bí, huyền diệu.

Diệp Lăng lao lên, một tay cầm kiếm, chợt lóe qua bên người Đổng Đại Hải, máu tươi chảy xuống theo mũi kiếm.

Thân thể Đổng Đại Hải chấn động, ánh mắt dại ra, dần dần không còn thần sắc nào nữa, lồng ngực gã có một vết thương nhỏ bé còn đang ứa máu.

Trong cơ thể gã, tất cả kinh mạch và sinh cơ đã bị kiếm chiêu của Diệp Lăng phá hủy.

Đổng Đại Hải ngã xuống đất, chết ngay tức khắc.

Diệp Lăng quá mạnh mẽ, dù là mấy người Mạc Tinh thì cũng cảm thấy kinh hãi, tên này tuyệt đối là một tên yêu nghiệt.

Vu vi nửa bước Tiên Tôn mà nhẹ nhàng làm thịt một cường giả Tiên Tôn trung kỳ, vậy có còn thiên lý nữa không.

“Về đại điện.”

Dứt lời, Diệp Lăng xoay người lao xuống, mọi người cũng đi theo, về tới chủ điện Lôi Cung.

Hơn 3000 cường giả quy phụ Diệp Lăng được phân phối cho các cung, lần này, thực lực Lôi Vực tăng mạnh, trong nháy mắt đã vượt qua Hoàng Thiên lãnh thổ.

Dù là so với các lãnh thổ trung đẳng khác, thực lực Lôi Vực cũng không yếu hơn chút nào, có Tiên Tôn, có sức chiến đấu cường đại, nội tình còn viễn siêu các lãnh thổ còn lại.

Giờ khắc này, Lôi Vực lặng yên đi lên một sân khấu lớn hơn, trong thế giới đặc sắc này, nó cũng chiếm được một góc.

“Diệp Lăng, 3000 cường giả ngươi mang tới đã giải quyết được vấn đề cường giả quá ít của Lôi Vực chúng ta.”

Mạc Tinh cảm khái, lúc này, những người khác đã ra khỏi đại điện, chỉ còn lại đám người Diệp Lăng.

Diệp Lăng gật đầu, hắn biết rõ khuyết điểm của Lôi Vực, mặc dù không thiếu sức chiến đấu cường đại, nhưng phần lớn là thực lực yếu, mà bây giờ vấn đề này đã được giải quyết.

“Không ngờ ta chỉ biến mất một lúc mà đã một năm trôi qua.”

Diệp Lăng lắc đầu cảm khái, đám Mạc Tinh nói rằng mấy người Tiểu Hắc đã rời khỏi Thất Tinh Cung được một năm, mà hoàn toàn không có tung tích của hắn, cũng không có bất kỳ tin tức nào.

Tinh không kia quá mức thần kỳ, Diệp Lăng không biết rốt cuộc mình đã trải qua bao lâu.

“Hiện nay tam giới đã hoàn toàn rối loạn.”

“Các đại thế lực toàn diện khai chiến, đều nhắm vào vị trí chủ nhân Thiên Đình, tranh đến ngươi chết ta sống.”

“May mà Tiểu Hắc đột phá đến Tiên Tôn, nếu không, không biết Lôi Vực chúng ta có thể giãy dụa đến bây giờ hay không.”

Bạch Mai lắc đầu nói, trong con ngươi ẩn chứa vẻ sầu lo, hiện nay Tiên Giới như trong thời kỳ chiến quốc trên địa cầu, chiến đấu không ngừng chỉ vì một thứ.

“Đúng vậy, đặc biệt là ba bảng Thiên Địa Nhân xuất hiện, khiến dòng nước vốn không tĩnh lặng lại càng thêm nhiễu loạn rung chuyển.”

“Con người có lòng hư vinh, thứ tự trên ba bảng Thiên Địa Nhân trở thành nguyên nhân gây ra mầm tai vạ.”

“Giống như Diệp Lăng ngươi, hiện nay là số một Nhân Bảng, may mà ngươi không ở đây, nếu không, không biết sẽ có bao nhiêu cường giả Tiên Vương đến tìm ngươi.”

Diệp Vô Đạo phụ họa, Thiên Địa Nhân bảng xuất hiện, khiến cho thế đạo càng thêm rối loạn.

Mỗi người đều có lòng hư vinh, đều không thỏa mãn với những gì mình đang có, trong lòng sẽ có suy nghĩ, kẻ đó không mạnh bằng ta, vì sao lại xếp hạng cao hơn ta.

Cho nên xảy ra vài cuộc chiến vốn không cần thiết, khiến toàn bộ thế giới rung chuyển.

Diệp Lăng nhíu mày, còn có Thiên Địa Nhân bảng ư?

“Ta không biết, nhưng dù thế nào, tam giới náo động, kế hoạch bành trướng của chúng ta nên chính thức bắt đầu rồi.”

“Ta vốn định cho chúng ta nghỉ ngơi lấy sức 1000 năm, ổn định thực lực rồi tính, nhưng bây giờ chúng ta đã không có nhiều thời gian.”

“Diệp Phi, Tiểu Hắc, bắt đầu từ ngày mai, các ngươi mang theo đại quân chiếm lấy Tụ Nghĩa lãnh thổ, kẻ dám phản kháng, giết không tha!”

Diệp Lăng đứng dậy trực tiếp nói, nếu Tụ Nghĩa lãnh thổ muốn làm chim đầu đàn, vậy mình còn khách khí làm gì, trực tiếp thu thôi.

Tiểu Hắc gật đầu, mấy người Diệp Vô Đạo cũng xoa tay kích động, cuối cùng bọn họ cũng được ra sân, tới Lôi Vực hơn một năm, bọn họ đã sắp chán chết rồi.

“Mãnh Hổ, Cuồng Phong đã đột phá đến cảnh giới Tiên vương, nhưng 3000 cường giả mới gia nhập lại khiến bọn họ chịu áp lực rất lớn.”

“Trên thực lực cũng có chênh lệch rất lớn, vậy nên Mạc Tinh, ngươi hãy quản lý tốt đám mới gia nhập kia, đừng để xảy ra phiền toái gì.”

Diệp Lăng xoa trán, đám Mãnh Hổ theo hắn đi đánh giang sơn, cộng thêm Hoàng Phủ Vô Địch, Văn gia tam huynh đệ, Cơ Vô Mệnh, Kim Triển, Hải Đông Thanh thần phục hắn sau này, hầu như bọn họ đều đã đột phá đến Tiên Vương.

Dù vậy, cường giả Diệp Lăng mang về có thực lực quá mạnh, khiến bọn họ cảm thấy áp lực rất lớn.

Mặc dù lòng trung thành không có vấn đề gì, nhưng Diệp Lăng lo rằng sẽ xảy ra chuyện.

Mạc Tinh gật đầu, đám người Hoàng Phủ Vô Địch là trụ cột của Lôi Vực, bọn họ là nguyên lão, đi theo trợ giúp Diệp Lăng chiến đấu, Lôi Vực cũng có một phần tâm huyết của bọn họ.

Ban đêm hôm ấy, Diệp Lăng và Bạch Mai đi dạo hậu hoa viên, ánh sao lấp lánh, ánh trăng chiếu rọi.

“Ba ngày sau, bảo tàng Cửu Vĩ Thiên Hậu sẽ mở ra.”

Bạch Mai nhìn bầu trời, nàng nói, Diệp Lăng gật đầu: “Ta đi cùng nàng.”

Năm chữ đơn giản lại làm Bạch Mai cảm thấy ấm áp, nhưng nàng vẫn lộ vẻ ưu sầu.

“Diệp Lăng, ta cảm giác, nếu ta đi lần này, có thể sẽ không về được nữa.”

Lời Bạch Mai nói làm cho Diệp Lăng sững sờ, rồi hắn lắc đầu cười: “Nha đầu ngốc, nói gì đó, bảo tàng Cửu Vĩ Thiên Hậu chỉ có một đám Tiên Nhân Đại La đỉnh phong tranh đoạt, ngươi cảm thấy mình không tranh được sao?”

“Yên tâm đi, ta ở bên ngoài chờ ngươi, không có gì đáng ngại.”

Bạch Mai là Cửu Vỹ Tiên Hồ, còn thức tỉnh huyết mạch thượng cổ, chắc chắn nàng sẽ không có chút áp lực nào.

Nhưng Bạch Mai thở dài một hơi, không nói gì nữa, không biết vì sao, trong lòng nàng có dự cảm rất xấu.

Sáng sớm hôm sau, đại quân tề tụ trong Lôi Cung, do Tiểu Hắc và đám Mạc Tinh dẫn đầu, Hoàng Phủ Vô Địch, Cuồng Phong, Diệp Phi đi theo, đại quân xuất phát tiến về Tụ Nghĩa lãnh thổ!

Sau khi đại quân xuất phát, trong Lôi Cung có một vị khách không mời mà đến.

Bình Luận (0)
Comment