Hỏa Gia Tam Ma!
Đây chính là ba thổ phỉ tiếng xấu lan xa, có những hành động không ai chấp nhận được, nhưng ba tên này thực lực quá mạnh, liên thủ lại, dù là Bát Kiếp Tiên Đế thì cũng không làm gì được bọn họ.
Hơn nữa ba tên này tâm ngoan thủ lạt, tâm lý trả thù rất mạnh, thường nhân không dám trêu chọc ba sát tinh này.
Nhưng bây giờ bọn họ xuất hiện ở đây là muốn làm gì, chẳng lẽ muốn động thủ với Nạp Lan gia tộc?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều không dám thở mạnh, rõ ràng là sợ hãi ba tên này.
“Hỏa Gia Tam Ma! Các ngươi thật to gan, dám tới Vạn Bảo Cư quấy rối!”
Đông Châu can đảm đứng ra, dù sao sau lưng nàng chính là thế lực Vạn Bảo Cư, không cần để cường giả bình thường vào mắt.
Kết quả nàng vừa nói vậy, một ma đầu trong Hỏa Gia Tam Ma cười dữ tợn, liếc mắt nhìn mọi người.
“Khà khà, nữ oa liều lĩnh thật, dù cha ngươi ở đây thì cũng không dám nói với ba chúng ta như vậy.”
“Chúng ta tới đây không phải là muốn đối nghịch với Vạn Bảo Cư, mà chỉ là vì một thứ.”
Vừa nói chuyện, đại ma đầu chậm rãi liếc lên lầu hai, trong con ngươi chợt lóe ra một tia sáng.
Răng rắc, tất cả vách tương thủy tinh trên lầu hai vỡ nát, khí thế đáng sợ, các cường giả đều rụt cổ.
“Tiểu tử Nạp Lan gia kia, còn không ngoan ngoãn giao Cửu Long Tù Hỏa Thương ra đây?”
Vị ma đầu này ngoắc đầu ngón tay với Nạp Lan Hải, cười cực kì khó coi, Nạp Lan Hải sợ hãi hai chân run lên.
“Ba vị tiền bối, đây là đồ của lão tổ Nạp Lan gia ta, ba vị làm vậy là không để Nạp Lan gia tộc vào mắt ư, dù sao lão tổ Nạp Lan gia cũng...”
Bịch, còn chưa dứt lời, Nạp Lan Hải đã quỳ rạp xuống đất, đầu gối đổ máu, hai chân tàn phế.
“Lão già Nạp Lan kia không phải chỉ là một Cửu Kiếp Tiên Đế thôi sao, một Cửu Kiếp Tiên Đế bình thường đến không thể bình thường hơn, vậy mà muốn mang ra đe dọa ba người chúng ta ư?”
Ma đầu đứng giữa đi ra, cười lạnh một tiếng, tu vi của gã phát ra không che giấu chút nào, gã là Bát Kiếp Tiên Đế.
Gã không cho Nạp Lan lão tổ mặt mũi, trực tiếp mắng to!
“Ba vị! Xin hãy mau mau rời đi! Nếu gây chuyện ở Vạn Bảo Cư chúng ta, vậy xin đừng trách!”
Sắc mặt Đông Châu tái xanh, nghiến răng nghiến lợi nói, Tài Thần đứng trước mặt Đông Châu, y cũng là Tiên Đế, tuy nhiên chỉ là Tam Kiếp Tiên Đế, kém quá xa.
Đúng lúc này, hai đạo thân ảnh lướt qua như bóng mà lên đến trên đài.
Hai lão nhân hai tay buông thõng, đều là Bát Kiếp Tiên Đế, khí tức cuồn cuộn, đó là trưởng lão Vạn Bảo Cư, cũng là khách khanh của Vạn Bảo Cương Vực.
“Khà khà, cho rằng có hai lão gia hỏa này thì có thể ngăn cản ba người chúng ta ư?”
“Nhị ca, hai chúng ta chơi với hai người bọn họ, còn tiểu gia hỏa Nạp Lan gia tộc kia, ngươi tốn chút sức bắt y, hành hạ đến chết rồi đoạt bảo đi.”
Hai bóng người lao lên đài, khí tức đáng sợ bộc phát!
Răng rắc, khí tức phát ra khiến toàn bộ đồ đạc trong Vạn Bảo Cư tan vỡ, vô số cường giả hoảng hốt chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Vạn Bảo Cư bị cướp, chưa bao giờ có người dám nghĩ đến làm như vậy.
Trên đài, hai vị trưởng lão trực tiếp xuất thủ giao chiến với hai đại ma đầu Hỏa Gia, kết quả dư uy quá lớn, Tài Thần cũng bị chấn bay.
Còn Đông Châu, nàng chỉ là Tiên Tôn sơ kỳ, trực tiếp bị chấn hộc máu, sắc mặt uể oải, ngã xuống mặt đất.
Khi nàng sắp chạm đất, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy nàng.
Đông Châu ngẩng đầu, là kẻ ra giá mua Bổ Thiên Thần Thạch và bán Đại Long Bảo Nhật Đan vừa rồi.
Hắn vẫn chưa đi ư?
Đúng là Diệp Lăng, hắn không thèm suy nghĩ mà đã xuất thủ, hắn không hề sợ hãi Hỏa Gia Tam Ma, bởi vì bọn họ đã từng quen biết.
Chẳng qua là có lẽ Hỏa Gia Tam Ma không muốn nhớ lại đâu.
“Cám ơn ngươi!”
Đông Châu cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Diệp Lăng, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, vội vã nói cám ơn.
Diệp Lăng gật đầu, không nói gì, lôi kéo Đông Châu chạy ra bên ngoài.
Dù thế nào, rời khỏi nơi này trước thì tốt hơn, chắc chắn lão tổ Nạp Lan gia và cường giả Vạn Bảo Cư sẽ sớm tới đây thôi.
Nhưng khi hắn mang theo Đông Châu muốn rời khỏi Vạn Bảo Cư, đột nhiên, gã ma đầu đi cướp Cửu Long Tù Hỏa Thương vẻ mặt dữ tợn đứng trước mặt hai người.
“Chà chà, anh hùng cứu mỹ nhân à?”
“Tiểu tử, ngươi đừng có mà không biết tự lượng sức mình, nàng là con tin của chúng ta, không có nàng, chúng ta có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.”
Hỏa Gia ma đầu trực tiếp xuất thủ, khí tức Thất Kiếp Tiên Đế cuồn cuộn tràn ra, gã đánh một chưởng về phía Diệp Lăng.
Tất cả hư không xung quanh Diệp Lăng tan vỡ, Diệp Lăng cảm giác hắn đã bị cô lập, kẹt trong Tử Cảnh!
“Không!”
Đông Châu trừng mắt, viền mắt thoáng hiện ánh nước.
“Ngươi đừng nghĩ động đến nữ nhân này! Trừ khi bước qua thi thể của ta!”
Diệp Lăng dữ tợn hô lên, ngươi muốn, ta không cho, vậy so tài thôi!
Ngay sau đó, trước lồng ngực Diệp Lăng tỏa kim quang lấp lánh, kim quang này là một đạo hộ thuẫn Tây Vương Mẫu gia trì cho hắn trước khi hắn rời đi.
Răng rắc một tiếng, bàn tay Hỏa Gia ma đầu đánh trúng lồng ngực Diệp Lăng, chỉ thấy kim quang hoàn toàn vỡ nát, sau đó Diệp Lăng ngã xuống.
Diệp Lăng nện mạnh xuống mặt đất, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng như tờ giấy.
“Ngươi không sao chứ?! Ngươi không sao chứ?!”
Đông Châu vội vã chạy tới, ôm chặt lấy Diệp Lăng, thống khổ hỏi, nàng không ngờ một nam nhân không quen biết lại dám vì nàng mà đỡ một chưởng của Tiên Đế!
Diệp Lăng lắc đầu, cười thảm liệt, hắn ngửi thấy mùi hương cơ thể của nàng, dễ ngửi vô cùng.
Phi!
Lúc nào rồi mà còn nghĩ đến việc này, Diệp Lăng vội vã lắc đầu.
Hắn thoát khỏi vòng tay của Đông Châu, Diệp Lăng giùng giằng đứng lên, cười lạnh nhìn Hỏa Gia ma đầu đối diện.
“Tiểu tử giỏi lắm! Xem ra ngươi có bảo vật hộ đạo, đáng tiếc là đã hỏng rồi, để ta xem ngươi sẽ ngăn cản thế nào!”
Hỏa Gia ma đầu cười dữ tợn, sau đó muốn ra tay với Diệp Lăng.
Diệp Lăng kéo Đông Châu ra sau mình, nhìn thẳng vào Hỏa Gia ma đầu.
“Hỏa Gia tam huynh đệ! Hình như các ngươi lại muốn trải nghiệm tư vị chạy trối chết ở Cửu U Chi Địa 100 năm nữa rồi!”
Diệp Lăng hô to, sắc mặt Hỏa Gia ma đầu lập tức thay đổi.
Hỏa Gia ma đầu lập tức lùi lại, như bị sét đánh, con mắt trừng lớn đầy vẻ kinh hãi!