Hai ngàn năm trước, Hỏa Gia Tam Ma vừa mới đột phá đến Thất Kiếp Tiên Đế, cũng có năng lực tâm linh tương thông như Văn gia tam huynh đệ Lôi Cung.
Vì vậy khi ba người liên thủ, dù là Bát Kiếp Tiên Đế thì cũng không để trong mắt, cho nên trong mấy chục năm ngắn ngủn, ba người đánh ra uy danh hiển hách.
Hỏa Gia Tam Ma đốt giết cướp, không chuyện ác nào không làm, làm sát thủ, cường đạo, thổ phỉ, chỉ cần là có thể kiếm tiền, bọn họ cái gì cũng làm.
Chọc cho vô số người tức giận mà không dám nói, nhưng ba tên này lại rất xui xẻo, khi cả ba đang hăm hở, thì bọn họ lại gây ra đại họa.
Lần đó, Diệp Lăng nhìn trúng một vật, vì vậy phái người mua được trong phòng đấu giá, nhưng trên đường đưa về Cửu Kiếp Cương Vực, lại bị ba tên này cướp đi.
Diệp Lăng tức giận, tự thân xuất thủ, điên cuồng truy sát Hỏa Gia Tam Ma, trong khoảng thời gian ngắn làm Hỏa Gia Tam Ma bị truy đuổi chạy trối chết.
Tuy bọn họ mạnh, nhưng kẻ đuổi giết bọn họ là ai, đây chính là Cửu Kiếp Tiên Đế, đại lão mà toàn bộ Tiên Giới cũng khó tìm ra kẻ nào dám chọc đến hắn.
Nói khó nghe thì ở trước mặt Diệp Lăng, ba người bọn họ chỉ như cọp giấy, còn không dám kêu gào.
Vì vậy Hỏa Gia Tam Ma chạy trốn tới Cửu U Địa ngục mấy trăm năm, Diệp Lăng coi chừng cửa Cửu U địa ngục mấy trăm năm, khiến ba ma đầu kia sống rất thê thảm.
Cuối cùng phải ngoan ngoãn giao ra bảo bối, sau đó quỳ xuống cầu xin tha thứ, còn phải bồi thường rất nhiều cực phẩm Tiên Thạch mới giải quyết được việc này.
Nhưng nó lại trở thành nỗi sỉ nhục của ba ma đầu này, những người khác căn bản là không biết, Diệp Lăng cũng không nói ra bên ngoài, cho nên kẻ biết chuyện này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Ngươi! Ngươi là người Cửu Kiếp Cương Vực!”
Gã ma đầu kia choáng váng, người biết chuyện này ngoại trừ người của Cửu Kiếp Cương Vực thì không còn ai khác, còn phải có thân phận địa vị rất cao.
Gã sợ, gã thực sự sợ, nếu làm thịt người này, tam huynh đệ bọn họ sẽ phải đối mặt với lửa giận của Cửu Kiếp lãnh thổ.
Vạn Bảo cương vực khác Cửu Kiếp lãnh thổ, tuy Vạn Bảo cương vực mạnh mẽ, thế nhưng không mạnh bằng Cửu Kiếp lãnh thổ, hơn nữa sẽ không liều mạng cùng ba người bọn họ chỉ vì một chuyện nhỏ này.
Thế nhưng Cửu Kiếp lãnh thổ thì khác, nơi đó toàn kẻ điên, còn điên hơn ba người bọn họ!
“Hỏa Gia Tam Ma! Ta không muốn nói nhiều, nếu muốn cướp đoạt Cửu Long Tù Hỏa Thương thì nhanh lên, còn muốn thương tổn nàng thì đừng mơ tưởng!”
Diệp Lăng hít sâu một hơi, hắn ra tay là bởi vì nhìn Đông Châu thuận mắt, mà Nạp Lan Hải không vừa mắt hắn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Hơn nữa tính khí Diệp Lăng vô cùng cố chấp, đả thương hắn, còn muốn giết người trước mặt hắn, làm gì có chuyện tốt như vậy, sao hắn có thể mặc kệ chứ.
“Được! Đắc tội!”
Hỏa Gia ma đầu gật đầu, sắc mặt còn có chút khó coi, gã lao đi, một tiếng báo hiệu vang vọng trời đất.
Trên đài, hai ma đầu còn lại đang kịch chiến cùng hai đại trưởng lão Vạn Bảo Cư nghe thấy tiếng liền vội vàng xoay người trốn thoát.
Rầm rầm!
Khi ba kẻ rời đi, từng thân ảnh hàng lâm cửa Vạn Bảo Cư!
“Hỏa Gia Tam Ma! Nạp Lan Minh Châu sẽ không để yên cho các ngươi đâu!”
“Dám dương oai ở Vạn Bảo Cư, thật to gan, phát Truy Sát Lệnh khắp tam giới!”
Những cường giả kia là cường giả Nạp Lan gia tộc và cường giả Vạn Bảo Cư đến cứu viện.
Đặc biệt là Nạp Lan Minh Châu, đây là lão tổ Nạp Lan gia, tức đến sắp hộc máu, thứ lão khổ cực lấy được lại bị ba tên khốn cướp đi, đó là tài sản tích tụ nửa đời của lão.
“Cám ơn ngươi!”
Đông Châu vội vã nói với Diệp Lăng còn đang đứng lảo đảo, Diệp Lăng mỉm cười không nói gì, hắn xoay người rời khỏi.
Bây giờ hắn còn đang choáng váng đây, cảm giác như trời sắp sập xuống vậy, một chưởng của Hỏa Gia ma đầu suýt nữa đã đánh hắn thành tro bụi, thật đáng sợ.
Đông Châu thấy Diệp Lăng bỏ mặc nàng thì ngẩn ra, rồi lập tức nóng nảy, nàng là ai, là minh châu của Vạn Bảo Cương Vực, bao nhiêu người theo đuổi nàng, quyến rũ nàng mà nàng không thèm nhìn, nhưng bây giờ nàng lại bị một người nam nhân bỏ quên.
Khi Diệp Lăng đi tới cửa, đột nhiên một thân ảnh phẫn nộ giáng xuống, dựng râu trừng mắt nhìn hắn.
“Khốn kiếp! Nói, có phải ngươi cùng phe với Hỏa Gia Tam Ma hay không, vì sao ngươi còn sống sót, hơn nữa bọn họ không giết chết ngươi?!”
“Ngươi có biết gã đã cướp đi Cửu Long Tù Hỏa Thương của ta hay không?! Có phải ngươi là đồng đảng hay không!”
Kẻ nói chuyện chính là Nạp Lan Minh Châu, đường đường Cửu Kiếp Tiên Đế, lại chỉ thẳng vào mặt Diệp Lăng rống giận.
Diệp Lăng ngẩng đầu liếc lão, trong mắt bùng lên hàn quang, tính sổ mà lại đi tìm hắn à?
“Lão tổ! Chính là người này, khi đang đấu giá, hắn nhiều lần đối nghịch với ta!”
Nạp Lan Hải cũng vọt tới, sắc mặt trắng bệch, trận thế vừa rồi suýt nữa đã hù chết y.
Nghe thế, Nạp Lan Minh Châu càng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, chỉ chưa xuất thủ đánh chết Diệp Lăng mà thôi.
“Đó là Cửu Long Tù Hỏa Thương của ngươi, không phải của ta, liên quan gì đến ta?”
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, hắn muốn đi, nhưng Nạp Lan Minh Châu không đồng ý.
“Muốn đi ư? Nào dễ dàng như vậy, giải thích rõ ràng cho ta!”
Nạp Lan Minh Châu vỗ ra một chưởng, kình phong phi thẳng đến Diệp Lăng, nhưng khi sắp trúng Diệp Lăng, lại bị một tia sáng cản lại.
Mặc dù bị chặn lại, nhưng kình phong vẫn hất bay Diệp Lăng.
Diệp Lăng ngã bay, đập mạnh lên tường.
Diệp Lăng hộc máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong mắt tràn đầy sát cơ nồng nặc nhìn thẳng vào Nạp Lan Minh Châu.
“Nạp Lan gia chủ! Thế này hơi quá đáng đấy, hắn là ân nhân cứu mạng của công chúa nhà chúng ta, ngươi làm thế là có ý gì!”
Lần lượt từng bóng người rơi xuống, là các cường giả Vạn Bảo Cương Vực, tu vi đều không thấp hơn Thất Kiếp Tiên Đế.
Đông Châu chạy qua đây, nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Minh Châu: “Nạp Lan gia chủ! Ngươi quá đáng!”
“Hắn và Nạp Lan gia có thù hận gì, ngươi đừng có ỷ lớn hiếp nhỏ!”
“Trong lúc đấu giá, ngoại trừ Bổ Thiên Thần Thạch ra, hắn không hề đối nghịch với Nạp Lan Hải!”
“Ở ngay trước mặt ta, động thủ giết ân nhân cứu mạng của ta, ngươi làm thế là có ý gì?!”
Nạp Lan Minh Châu nghe vậy thì cắn răng, không nói gì nữa, chỉ oán hận nói với Diệp Lăng: “Tiểu tử, ngươi hãy cẩn thận đó!”
“Nếu như ta tra được ngươi và Hỏa Gia Tam Ma có bất kỳ quan hệ gì, Bổn Tọa sẽ không tha cho ngươi, ta sẽ tự tay làm thịt ngươi!”
Dứt lời, Nạp Lan Minh Châu muốn đi, trong lòng đang rỉ máu.
“Cứ đi như thế có phải quá tùy tiện không?!”
Đột nhiên, Diệp Lăng đứng lên, hắn nhếch miệng cười, sát cơ dạt dào!