Trong tam giới, lãnh thổ có mạnh có yếu, trong đó tồn tại cao cấp nhất chính là thánh địa cùng với Thiên Đình, hoặc là cấp bậc như Cửu Kiếp lãnh thổ.
Hơi yếu hơn một chút chính là Cửu Vỹ thánh thành, uy danh hiển hách ở thời kỳ Thượng Cổ, thế nhưng sau đó xuống dốc, không có thế lực nào có thể chiếm được, mà không thể khinh thường.
Nhưng khác biệt nho nhỏ như vậy, thực lực lại như trời với đất, căn bản không thể đánh đồng.
Như Cửu Kiếp lãnh thổ, thế lực khủng bố này dù đối mặt với Thánh Nhân thì vẫn kiêu ngạo, cả cương vực toàn người điên, hoặc là một đòn chết hết, hoặc là tuyệt đối đừng đụng tới.
Xong, hoàn toàn xong rồi, Nạp Lan Minh Châu cảm giác chân mình như nhũn ra.
Mặc dù lão là Cửu Kiếp Tiên Đế, nhưng chỉ là Cửu Kiếp Tiên Đế cấp thấp nhất, dù là Hỏa Gia Tam Ma thì cũng dám ra tay với lão, huống chi là Tây Vương Mẫu.
Đây chính là cường giả hạng 5 trong Thiên Bảng, một đầu ngón tay là có thể giải quyết lão, vậy còn nói gì đến sinh tử chiến?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ vào Diệp Lăng, cái tên chỉ có tu vi nửa bước Tiên Tôn này lại làm cho vô số cường giả hoảng sợ thất sắc.
“Hỏa Gia Tam Ma ở đâu, lăn ra đây!”
Diệp Lăng gào to, ngay sau đó, Hỏa Gia Tam Ma chật vật bị một đám cường giả vây quanh hiện thân.
“Đế Quân tha mạng! Đế Quân tha mạng! Chúng ta không biết là ngài, nếu không, dù cho chúng ta một trăm lá gan thì chúng ta cũng không dám động đến nửa sợi tóc gáy của ngài!”
Hỏa Gia Tam Ma cũng sắp khóc, sao bọn họ lại xui xẻo như vậy, sao lại gặp phải Cửu Kiếp Tiên Đế lần nữa.
Diệp Lăng ngẩng đầu liếc nhìn Hỏa Gia Tam Ma, lạnh lùng nói: “Giao ra trăm vạn cực phẩm Tiên Thạch, nếu không, chết!”
Đầu tóc Hỏa Gia Tam ma đều dựng lên, sắc mặt khó coi, trăm vạn cực phẩm Tiên Thạch ư, dù bán bọn họ thì cũng không được nhiều như vậy.
“Đế Quân! Đế Quân tha mạng! Chúng ta lấy đâu ra nhiều Tiên Thạch như vậy, chúng ta biết lỗi rồi!”
Hỏa Gia Tam Ma vội vã cầu xin tha thứ, người bao vây bọn họ chính là Chiến Thần quân – những chiến giả tinh nhuệ nhất của Cửu Kiếp lãnh thổ, tất cả đều là Thất Kiếp Tiên Đế.
Gần như là chỉ bằng một chiêu, ba ma đầu đã bị bắt về, không có chút năng lực phản kháng nào.
Diệp Lăng ngẩng đầu nhìn ba ma đầu, không nói gì, ba cái ma giật mình, vội vã lấy ra tất cả bảo bối đáng tiền trong người.
Một đống bảo bối đặt trên mặt đất, lóe ra hào quang óng ánh, nhưng không ai dám liếc mắt nhìn.
Móc ra tất cả mọi thứ, kể cả Cửu Long Tù Hỏa Thương cũng ném trên mặt đất, đường đường Thần khí mà không ai dám động tâm tư.
“Cầm Cửu Long Tù Hỏa Thương cút đi, cái thương này là Diệp Lăng ta bán cho các ngươi, ai dám động đến thì chính là muốn đối địch với ta!”
Diệp Lăng phất tay, Hỏa Gia Tam Ma sững sờ, lập tức hiểu ra, Diệp Lăng cố ý muốn chọc tức lão gia hỏa Nạp Lan Minh Châu kia.
“Cảm tạ Đế Quân! Cảm tạ Đế Quân!”
Ba ma đầu cầm lấy Thần khí, xoay người biến mất, bọn họ cực kỳ hưng phấn, bọn họ không cần sợ nữa, Vạn Bảo cương vực cái gì, chỉ bằng lời nói của Diệp Lăng, thiên hạ rộng lớn này còn ai dám động đến ba người bọn họ?
“Nạp Lan Minh Châu! Diệp Lăng ta bán cái thương kia cho Hỏa Gia Tam Ma, thế nào?!”
“Đến đây, ta đứng đây này, ngươi tới giết ta đi!”
Diệp Lăng đi tới trước mặt Nạp Lan Minh Châu, lạnh giọng quát lên, Nạp Lan Minh Châu chấn động, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
“Đế Quân tha mạng, tiểu nhân ta mắt chó đui mù, không biết là Đế Quân, người không biết thì không đáng trách, van cầu Đế Quân tha cho tiểu nhân đi!”
Nạp Lan Minh Châu vội vã dập đầu, lão thật sự sợ rồi, chọc phải Diệp Lăng chính là tử tội.
Diệp Lăng mỉm cười băng lãnh: “Ngươi biết vì sao tam giới lớn như vậy lại đều sợ Diệp Lăng ta không?”
“Không phải bởi vì đời trước ta là Cửu Kiếp Tiên Đế, mà vì ta là một con chó, một con chó điên!”
Diệp Lăng cắn răng hô, Tây Vương Mẫu lóe lên, đi thẳng tới bên người Nạp Lan Minh Châu.
Ầm!
Bàn tay nàng đánh ra một lực lượng tuyệt đối giáng xuống người Nạp Lan Minh Châu.
Trong nháy mắt, Nạp Lan Minh Châu, cường giả Cửu Kiếp Tiên Đế, vậy mà không còn lại chút gì, lão đã bị Tây Vương Mẫu một chưởng làm thịt.
Đám cường giả Nạp Lan gia tộc, kể cả Nạp Lan Hải đều tê liệt ngã xuống đất, hoàn toàn choáng váng.
“Giết!”
Diệp Lăng vung tay lên, ngay sau đó, mấy đại cường giả Chiến Thần quân xuất thủ, cường thế không gì sánh được, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội hoàn thủ nào, đánh chết tại chỗ.
Máu tươi chảy đầy đất, một màn này khiến cho tất cả mọi người sợ hãi.
Giống như Diệp Lăng từng nói, người khác sợ hắn không phải là bởi vì tu vi, mà bởi vì hắn là một con chó điên, người nào chọc hắn, vậy kết cục sẽ là không chết không ngừng!
“Còn mấy người các ngươi, ta sẽ tự mình hỏi Đông Chấn Thiên, tình nghĩa của Vạn Bảo Cương Vực là kiểu nông cạn như vậy sao?”
“Đối với ân nhân cứu mạng mà chỉ đảm bảo không chết mà thôi, ha hả, thực buồn cười!”
Diệp Lăng khoát tay áo, xoay người rời đi, mấy tên này đều là Bát Kiếp Tiên Đế, trong đó còn có một Cửu Kiếp Tiên Đế, tuy nhiên lại không kẻ nào dám lên tiếng.
Toàn bộ người Cửu Kiếp Cương Vực đều đã rời đi.
Để lại một đám cường giả không dám nói lời nào, cùng với Đông Châu ánh mắt mê man, trái tim như bị xé nát.
Hắn là Cửu Kiếp Tiên Đế, nhân vật truyền kỳ đáng sợ hơn cả phụ thân nàng, bây giờ hắn chuyển thế trở về lại vẫn mạnh mẽ như vậy, khiến người khác phải kính nể.
Nhưng tại sao hắn muốn cứu nàng, vì sao có thể không để ý sự sống chết của mình mà chắn trước mặt nàng!
Nạp Lan Minh Châu chết rồi, Nạp Lan gia diệt tộc, toàn bộ cường giả Cửu Vỹ thánh thành không dám nói gì.
Đừng nói là Cửu Vỹ thánh thành, dù là thánh địa, nếu Diệp Lăng muốn giết một gia tộc bình thường thì cũng không kẻ nào dám ngăn, đây chính là uy nghiêm, uy nghiêm tuyệt đối!
Đông Châu trở về Đông phủ, các cường giả còn lại thu thập... tàn cục.
Ban đêm, Đông Chấn Thiên tới, đại lão bản Vạn Bảo Cư, chủ nhân Vạn Bảo cương vực đích thân tới.
Không lâu sau, Đông Chấn Thiên an ủi con gái mình xong thì ra khỏi phòng Đông Châu.
Đông Chấn Thiên hít sâu một hơi, đi vào trong đại điện, nhìn từng cường giả cúi đầu không dám nói gì, y cười lạnh một tiếng.
“Giỏi lắm! Danh tiếng của Đông Chấn Thiên bị các ngươi phá hỏng rồi!”
“Ân nhân của con gái ta, ân nhân cứu mạng mà các ngươi báo đáp như vậy ư?”
“Nạp Lan gia tộc mà lại khiến các ngươi sợ thành cái dạng này, chiến thì sao, Vạn Bảo cương vực ta có sợ ai bao giờ!”
Đông Chấn Thiên cắn răng, nhìn đám thuộc hạ uất ức, Tây Vương Mẫu tự thân truyền âm chất vấn y, làm cho y vô cùng xấu hổ.
Mà lúc này, ở gian phòng của Đông Châu, tiếng đập cửa truyền đến.
“Vào đi.”
Đông Châu ngẩn người ngồi trước bàn trang điểm nhìn gương đồng, trong mắt vô thần.
“Cảm tạ ân cứu mạng của Đông Châu tiểu thư.”
Tiếng nói vang lên, Đông Châu run lên, vội vàng xoay người, nhìn người gõ cửa tiến vào, kẻ đó không phải ai khác, đó chính là Diệp Lăng!