Cả buổi chiều, Đông Châu gần như đều ở trạng thái thất hồn lạc phách.
Đông Chấn Thiên tới nói chuyện an ủi nàng mà cũng không hiệu quả, nàng còn đang suy nghĩ về nam nhân bảo vệ nàng kia.
Thân phận của hắn không thấp hơn nàng, nhưng lại cam nguyện ra tay vì nàng, không biết thế nào, Đông Châu cảm thấy rung động.
“Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?”
Đông Châu đứng dậy, tới gần Diệp Lăng, nàng lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Đế Quân lại đến tìm nàng muộn như vậy.
Diệp Lăng mỉm cười, nhìn khuê phòng tinh xảo, hắn không khách khí, trực tiếp ngồi trên ghế bên bàn trang điểm.
“Ta tới cám ơn ngươi.”
Cảm tạ nàng?
Đông Châu mê man, phải là nàng cảm tạ hắn mới đúng chứ, nàng không hề làm gì cho hắn, tại sao muốn cảm tạ nàng.
Lúc này Đông Châu mới nhớ tới, hình như đây là khuê phòng của nàng, lão nhân trong nhà đã nói, trừ trượng phu ra, những người khác không thể tiến vào khuê phòng của nàng.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Đông Châu lập tức đỏ rực, Diệp Lăng thấy vậy thì sửng sốt.
“Khụ khụ, ta tới cám ơn vì ngươi đã đứng ra ngăn cản một chưởng của Nạp Lan Minh Châu cho ta, cám ơn ngươi.”
Diệp Lăng đứng dậy, đi tới bên người Đông Châu, bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị, hắn tới sát Đông Châu, nhìn rõ mồn một khuôn mặt tinh xảo của nàng.
Trái tim hai người đập vang rất rõ ràng, Đông Châu xấu hổ cúi đầu, véo nhẹ góc áo, vô cùng khả ái.
“Ta chỉ đứng đó, mà ngươi lại giúp ta chặn một chưởng, ta nên cám ơn ngươi mới đúng.”
Đông Châu nhăn nhó nói, Diệp Lăng lắc đầu: “Chúng ta không giống nhau, ta có niềm tin tuyệt đối có thể đỡ được một chưởng này, tối thiểu là sẽ không chết.”
Đúng vậy, có Tây Vương Mẫu bảo hộ, dù là cường giả mười vị trí đầu trên Thiên Bảng tới đây thì cũng đừng nghĩ dùng một chưởng giết chết Diệp Lăng.
“Nhưng ngươi cảm thấy ta không thể sao? Cửu Kiếp Đế Quân!”
Đông Châu ngẩng đầu, mỉm cười giảo hoạt, Diệp Lăng sững sờ, rồi lập tức nở nụ cười, tiểu hồ ly này thật là.
Hắn đã quên lão cha của Đông Châu là Đông Chấn Thiên uy chấn chư thiên, nữ nhi của y sao có thể không có thủ đoạn gì được.
“Dù thế nào, cảm tạ.”
Diệp Lăng dứt lời, xoay người muốn đi, Đông Châu sững sờ, cứ đi như vậy ư, nàng có chút thất lạc, vì vậy nàng cắn răng, đi thẳng tới kéo tay Diệp Lăng.
“Ngươi cứ đi như thế ư, tâm sự với ta được không?”
Đông Châu nói, nữ nhân Tiên Giới trực tiếp hơn trên địa cầu nhiều.
Mỗi tiên nhân đều đeo đuổi tu luyện, cho nên bọn họ có cái nhìn rất thoáng đối với tình yêu nam nữ, một vài đạo lữ lần đầu tiên gặp mặt đã tự định chung thân, chuyện này rất bình thường.
Diệp Lăng sững sờ, cảm giác được bàn tay nóng hổi nắm tay mình, hắn lập tức mỉm cười, thân thể khẽ cúi, hai cánh tay gác trên bả vai Đông Châu.
Đầu cúi xuống ghé sát gò má Đông Châu, có thể cảm nhận được hô hấp, trái tim Đông Châu đập cực nhanh.
“Sáng sớm ngày mai, ta chờ ngươi ở cửa thành.”
Dứt lời, Diệp Lăng đứng dậy, Đông Châu còn giơ hai tay bảo hộ trước ngực, sắc mặt đỏ bừng.
“Nếu người khác biết thân phận ngươi thì không ổn đâu!”
Đông Châu lầm bầm, Diệp Lăng đi tới bên cửa sổ xoay người mỉm cười: “Yên tâm đi, nhất định sẽ có cách, hãy tin tưởng thủ đoạn của ta.”
Dứt lời, Diệp Lăng biến mất, để lại Đông Châu vẫn còn đang vui vẻ nhìn chằm chằm cửa sổ.
“Còn nhìn gì nữa, nữ nhi bảo bối của ta, người ta đã đi lâu rồi.”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, Đông Châu chấn động, sắc mặt đỏ bừng, giậm chân một cái chạy lên giường.
“Cha! Ngươi nghe trộm ta nói chuyện! Ta sẽ mách nương!”
Đông Châu ngồi trên giường, hai tay không ngừng vò một góc giường, sắc mặt đỏ bừng như sắp chảy máu.
Đông Chấn Thiên cười to nhìn Minh Châu nhà mình, sau đó ngồi lên ghế cạnh bàn trang điểm.
“Nữ nhi của ta, người ta là Cửu Kiếp Đế Quân, thân phận địa vị còn cao hơn lão cha của ngươi nữa đấy.”
“Hiện nay hắn độ kiếp trở về, ta thấy, không bao lâu nữa, thực lực của hắn sẽ trở lại cảnh giới Cửu Kiếp Tiên Đế.”
“Ngươi không cảm thấy chênh lệch giữa hai ngươi rất xa sao?”
Đông Châu nghe vậy thì lập tức nóng nảy, hai tay chống nạnh đứng lên: “Cha, ngươi nói cái gì đó, xa cái gì mà xa, chẳng lẽ ta không xứng với hắn sao?!”
“Ta là nữ nhi của Đông Chấn Thiên ngươi, sau này Vạn Bảo Cư đều là của ta, con gái ngươi giàu chảy mỡ, ai dám khinh thường ta!”
Đông Chấn Thiên sững sờ, rồi cười lên ha hả: “Ái chà chà, gấp gáp bám lấy người ta như vậy sao, vẫn chưa đào trái tim ra bán đấy chứ?”
“Nữ nhi, kỳ thực nếu Diệp Lăng làm con rể ta, ta sẽ giơ hai tay tán thành, ngươi không biết đâu, trước đây hắn còn ở trước mặt ta diễu võ dương oai, ta còn không dám chống đối đâu.”
“Nếu hắn thành con rể ta, ta giáo huấn hắn, hắn dám tức giận sao?”
“Hắc hắc, đám lão già kia sẽ hâm mộ chết luôn.”
“Nhưng Châu nhi, ngươi nên biết, hắn có rất nhiều nữ nhân, chưa kể ba đại chủ mẫu của Cửu Kiếp Cương Vực, có người nói lần này hắn độ kiếp trở về, lại dẫn theo mười mấy người từ Hạ Giới.”
Nghe thế, trái tim Đông Châu chợt co lại, nàng ngẩng đầu quật cường nhìn Đông Chấn Thiên.
“Chuyện của ta, ta tự làm chủ, ngươi không cần lo, hơn nữa, ta và hắn không có gì, ngươi đoán mò cái gì!”
“Ngươi nhanh đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ!”
Vừa nói chuyện, Đông Châu vừa đẩy Đông Chấn Thiên ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa.
“Hừ! Có nữ nhân thì sao, ta không tham lam, cũng không định ép hắn chỉ có mình ta.”
Đông Châu thì thào, đột nhiên nàng vỗ đầu một cái: “Phi phi phi, ta nói cái gì vậy chứ?!”
Diệp Lăng không biết, Đông Châu đã trầm luân.
Trong lữ điếm, Diệp Lăng vuốt một cái, mặt mũi hắn thay đổi, khí tức khí thế cũng trở nên hoàn toàn khác biệt.
Đây là một pháp bảo Tây Vương Mẫu cho hắn, có khả năng dịch dung rất cao, có thêm Tây Vương Mẫu che lấp, cường giả bình thường căn bản không thể phát hiện.
Đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện đứng trong gian nhà của Diệp Lăng.
Diệp Lăng hứng thú nhìn thân ảnh kia, mỉm cười: “Thế nào, đường đường chủ nhân Vạn Bảo cương vực, lại học chiêu chui cửa sổ vào ư?”
“Không phải Cửu Kiếp Đế Quân ngươi mới trèo qua cửa sổ phòng khuê nữ ta sao?”
Đông Chấn Thiên cười hắc hắc, Diệp Lăng sững sờ, rồi cười xấu hổ.
Bị lão cha nhà người ta bắt tại trận, thật xấu hổ.
“Tới chỗ ta làm gì?”
Diệp Lăng nhún vai hỏi.
Đông Chấn Thiên liếc mắt nhìn Diệp Lăng: “Chà chà, khả năng dịch dung đúng là thiên hạ vô song, nếu không phải ta đi theo ngươi đến đây thì chắc đã bị lừa rồi.”
“Ta tới đây để đòi lại công đạo cho nữ nhi của ta.”
Diệp Lăng ngẩn người, có ý gì, đòi lại công đạo, tới lừa bịp tống tiền à?