Sát cơ băng lãnh trên người Diệp Lăng do kiếp trước và kiếp này đã trải qua không biết bao nhiêu núi thây biển máu mới có được.
Thanh niên kia chỉ là một nhị thế tổ mấy trăm tuổi, sao có thể chịu đựng được sát cơ khủng bố của Diệp Lăng.
“Tốt! Hay lắm! Tiểu tử, ngươi đúng là muốn chết rồi, có vẻ ngươi không biết ta là ai, nhưng ngươi yên tâm đi, ta đảm bảo ngươi sẽ không ra nổi cửa Thiên Yêu khách sạn!”
Thanh niên cười dữ tợn, Diệp Lăng không quan tâm, chỉ cảm thán, lại thêm một tên nhị thế tổ chán sống.
“Còn dám ồn ào thì cút ra ngoài cho ta, sao lắm chuyện như thế.”
“Cả ngày cha ngươi cha ta, thế nào, ngươi hành tẩu giang hồ phải mang cha đi theo đúng không, sao ngươi không vẽ một bức hình cha ngươi treo lên cổ đi.”
Thanh y nữ tử chửi ầm lên, khiến người thanh niên kia tức giận suýt hộc máu.
“Ngươi! Ngươi cũng dám mắng ta! Ngươi biết ta là ai mà dám mắng ta! Ngươi không muốn mở cái tiệm nát này nữa rồi!”
Thanh niên rống giận, một đám Tiên Tôn Tiên Vương vội vàng kéo thanh niên lại, sắc mặt đại biến, bọn họ không phải là thiếu gia, bọn họ biết khách sạn này trâu bò thế nào.
Thanh y nữ tử nghe xong thì lập tức vui vẻ, gật đầu vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vừa vang ra, hai nam tử vóc người cao lớn đi ra từ phía sau, bọn họ đều cường tráng, làn da hiện lên màu đồng cổ lực lưỡng.
Hai người kia rõ ràng là hai Tiên Đế, bọn họ đi tới sau lưng thanh y nữ tử: “Tiểu thư, làm sao vậy?”
Thanh y nữ tử cười ha hả, chỉ mấy tên đối diện đang trừng mắt sợ hãi: “Vừa rồi bọn họ nói muốn phá hủy cái tiệm nát này của chúng ta.”
Dứt lời, hai vị Tiên Đế kia xoay đầu dữ tợn nhìn mấy tên đang run rẩy đối diện.
“Chà chà, can đảm thật, đã bao lâu rồi chưa từng nghe người nào dám nói như thế, hình như lần trước là một tên Cửu Kiếp Tiên Đế đui mù thì phải.”
“Đi thôi, hai huynh đệ chúng ta chuyện trò cùng các ngươi một chút, tạm biệt.”
Vừa nói chuyện, hai vị Tiên Đế vừa lôi kéo đám người kia như lôi đám gà con ra ngoài, Diệp Lăng nhún vai xoay người rời khỏi.
Thiên Yêu khách sạn này có bối cảnh thâm hậu, có người nói đại lão bản sau màn là Thánh Nhân, đời trước ngay cả hắn thì cũng phải cho Thiên Yêu khách sạn này ba phần mặt mũi.
Trong phòng nhỏ tinh xảo, Diệp Lăng ngồi cạnh cửa sổ đờ ra, đột nhiên, hắn thấy cạnh một đầm nước bên dưới, một nữ tử mặc trường bào màu trắng đang câu cá.
Diệp Lăng thấy hứng thú, hắn đi xuống, tới bên cạnh nữ tử kia, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Sợi dây mảnh như sợi tóc lung lay trong nước theo gió, đột nhiên, dây câu bỗng khẽ động, tay cô gái khẽ giơ lên, dây câu chập chùng.
Âm thanh phá không vang lên bên lỗ, trên mặt nước, từng gợn sóng không ngừng khuếch tán.
Diệp Lăng nhìn từng vòng gợn sóng khuếch tán ra kia, đột nhiên hắn trừng lớn mắt, trong mắt hắn đã mất đi tất cả màu sắc, thay vào đó là một thế giới kỳ diệu xuất hiện trong đầu hắn, gợn nước kia như có sinh mệnh.
Khí tức huyền diệu tối tăm không ngừng triển khai trong đầu Diệp Lăng, gợn sóng như vật sống làm bức tranh thủy mặc trên giấy trở nên sinh động, nhuộm đẫm màu sắc sinh mệnh.
Một thanh âm kéo dài vang lên trong đầu Diệp Lăng, Diệp Lăng cảm giác trong đầu mình khẽ vang lên một thanh âm.
Ầm!
Diệp Lăng đột nhiên mở mắt, hắn kinh ngạc phát hiện tu vi của mình đã đột phá!
Từ nửa bước Tiên Tôn đột phá đến cảnh giới Tiên Tôn, hơn nữa không có vẻ miễn cưỡng chút nào, rõ ràng là nước chảy thành sông.
Sau khi Diệp Lăng đột phá, Tiên Lực trong cơ thể hắn không ngừng lưu chuyển khắp toàn thân.
Sau khi đột phá đến Tiên Tôn, hắn cảm giác mọi thứ đều đã xảy ra biến hóa to lớn, nhưng hắn không quan tâm, vội vã nhìn bạch y nữ tử đang thu hồi cần câu trước mắt.
Cô gái này tóc dài xõa vai, trường bào cũng không giấu nổi vóc người xinh đẹp của nàng, nàng để chân trần, thần sắc vô cùng điềm tĩnh.
“Đa tạ tiền bối!”
Diệp Lăng vội vã khom lưng cung kính nói, người có thể làm hắn bất tri bất giác đột phá tuyệt đối không phải là người bình thường, dù cô gái này không phải Thánh Nhân thì cũng cùng một cấp bậc với Tây Vương Mẫu.
“Cửu Kiếp Đế Quân, sau kiếp nạn trở về còn có thể đi đến nước này quả thực không dễ, coi như là giúp ngươi một tay, kết duyên hữu nghị sau này mà thôi.”
Nữ tử bình thản nói, thanh âm như tiếng đàn, khiến người nghe cảm thấy, sau đó nàng xoay người rời khỏi.
Nhưng những lời này làm cho Diệp Lăng hoàn toàn kinh hãi, nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấu ngụy trang của chính mình!
Phải biết rằng, sau khi hắn dịch dung, lại gia trì thuật mê hoặc khí tức của Tây Vương Mẫu, dù là Thanh Mộc Tiên Đế đích thân đến đây thì cũng không thể nhận ra hắn.
Nhưng một nữ tử có vẻ không có chút dao động Tiên Lực nào lại nhìn thấu ngụy trang của hắn.
Hơn nữa Diệp Lăng có thể khẳng định, hắn chưa từng gặp nữ nhân này, kiếp trước hay kiếp này đều chưa từng gặp, cho nên hắn lại càng rung động.
Thánh Nhân!
Rõ ràng là Thánh Nhân, nếu không nàng không thể sở hữu thủ đoạn kinh khủng như vậy.
Nhưng nàng đã đi rồi, Diệp Lăng chép miệng, cảm thấy khủng bố, mà sau đó hắn cũng lắc đầu xoay người rời khỏi.
Quá mạnh mẽ, sự chênh lệch giữa Thánh Nhân và Tiên Đế tuyệt đối là thiên địa cách biệt, đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Lăng rất kính phục Cửu Vĩ Thiên Hậu.
Dùng cảnh giới nửa bước Thánh Nhân đánh chết một vị Thánh Nhân, tuyệt đối không phải nhờ may mắn, mà là có thực lực đáng sợ!
Về gian nhà, Diệp Lăng ngồi xếp bằng trên giường, thăm dò khí lực và đột phá của mình.
Hiện nay Cửu Đại Tiên Anh trong cơ thể hắn tràn đầy thất thải thần quang, khí tức mênh mông cuồn cuộn, tăng vọt chất biến.
Lực lượng cũng đã đột phá, hiện nay trong Tiên Tôn, lực lượng của hắn có thể nói là vô địch thiên hạ.
Mà cũng không dám nói quá tuyệt đối, thiên hạ rộng lớn không thiếu điều lạ, tối thiểu là không thiếu nhân vật như Tiểu Hắc.
Tinh thần lực, ý thức lực, linh hồn lực đều vô cùng cường đại, làm cho Diệp Lăng rất thoả mãn.
Kỳ ngộ thế này cũng làm cho Diệp Lăng bất ngờ, căn bản là không đoán trước được.
Diệp Lăng tĩnh tâm, bắt đầu tu luyện, hắn mới vừa đột phá, còn chưa ổn định, nhất định phải ổn định cảnh giới trong thời gian ngắn nhất.
Sáng sớm hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu lên khuôn mặt Diệp Lăng, Diệp Lăng mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí.
Hô.
Diệp Lăng cảm thấy thần thanh khí sảng, có câu nói là lâm trận mới mài gươm không bén cũng sáng, tối thiểu trải qua một đêm, cảnh giới của hắn đã ổn định hơn không ít.
Đã đến lúc cần phải đi.
Diệp Lăng đứng dậy, xoay người rời khỏi gian phòng.
Lúc này, ở chỗ giao giới Lưỡng Giới Sơn, một đám Tiên Tôn Tiên Vương sắc mặt tái xanh, cả người tràn đầy thương thế, xám xịt trốn trong một góc nghiến răng nghiến lợi.