Ngươi thất bại!
Diệp Lăng trầm giọng rống lên, Hoàn Nhan Hồng Lôi quỳ dưới đất cũng cười to, gã cúi thấp đầu, thân thể không ngừng chấn động, nụ cười âm u.
Đột nhiên, Hoàn Nhan Hồng Lôi ngẩng đầu lên, Diệp Lăng lập tức thất kinh lùi lại, trong một con mắt của Hoàn Nhan Hồng Lôi đã không còn bất kỳ màu sắc nào nữa! Ngay cả đồng tử cũng không có, chỉ còn lại màu trắng bệch, nhìn qua đã thấy rợn cả tóc gáy.
“Hoàn Nhan Hồng Lôi ta chưa bao giờ bại trận, còn ngươi sẽ phải chết!”
Hoàn Nhan Hồng Lôi vậy mà giùng giằng đứng dậy, hai cánh tay bỗng nhiên vung lên, giữa thiên địa vậy mà trực tiếp bạo phát ra một đáng sợ cuồng phong!
Cuồng phong gào thét như muốn xé rách thiên địa quét vào người Diệp Lăng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, như một con dao nhỏ đang liên tục cắt vào da thịt hắn.
“Tiểu tử! Ta sẽ đưa ngươi vào địa ngục, ngươi đã kiệt sức, mà ta vẫn còn đủ mạnh mẽ để tiễn ngươi đi chết!”
Hoàn Nhan Hồng Lôi cười to, ngay sau đó, hai cánh tay gã bỗng nhiên vung lên, cuồng phong gào thét, ngưng tụ thành một Cự Long dữ tợn!
Cự Long bay lượn trong không trung, có thể thấy rõ ràng vảy trên thân nó.
Khi Cự Long vừa xuất hiện, Tiên Khí trong thiên địa hoàn toàn sôi trào, mất khống chế, dường như bị kích nổ trong nháy mắt.
“Tiểu tử! Quỳ xuống, giao thần hồn của ngươi ra cho ta! Ta sẽ tạm tha ngươi, để ngươi làm chó của ta, ngươi có tư cách này!”
Cuồng Phong Cự Long dữ tợn gầm thét, cuồng phong âm lệ càn quét quanh thân gã.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, hắn cười châm chọc, rồi con ngươi hắn ngưng tụ, trong thân thể, Tiên Lực dâng trào mãnh liệt!
Ba Tiên Anh bị Diệp Lăng hấp thu, ba đạo Tiên Lực lao đi như hồng thủy lưu chuyển khắp toàn thân Diệp Lăng.
Đồng thời, từng luồng tinh quang hiện lên bên người Diệp Lăng, tràn đầy khí tức huyền diệu!
Đây chính là chỗ đáng sợ của Bắc Đẩu Tinh Quân, chiến đấu đến cực hạn, hắn sẽ vận dụng được lực lượng Tinh Thần, ẩn chứa khí tức thiên đạo, sự huyền diệu của sao trời!
“Dù là thiên đạo thì cũng không có tư cách nói vậy!”
Diệp Lăng lạnh lùng đáp lại, ngay sau đó, hai tay hắn cầm kiếm, Diệt Tiên Kiếm sinh ra một đạo kiếm quang không ngừng tàn sát bừa bãi trong không trung!
“Nhất Kiếm Trảm Tam Sinh!”
Diệp Lăng rống lên, ngay sau đó, thân ảnh hắn chìm trong cuồng phong đầy trời, hắn mang theo tinh quang rực rỡ lao về phía Hoàn Nhan Hồng Lôi!
Bạch!
Một đạo kiếm quang xẹt qua thiên địa tựa như một đạo cực quang xán lạn đến cực hạn.
Cự Long cũng phẫn nộ xông lên, nơi nó đi qua, tất cả chỉ còn lại hư vô, không gian vỡ nát, thiên địa như muốn trầm luân.
Từng đạo cuồng phong sắc bén như dao xé rách thiên địa, con ngươi của Hoàn Nhan Hồng Lôi vẫn trắng dã như trước!
Diệp Lăng chợt lóe qua thân thể cự long, hắn ngừng giữa không trung, hai tay cầm kiếm, khí tức bỗng nhiên ngưng tụ, chậm lại.
Cự Long cũng bất động, không còn khí tức đáng sợ như ban đầu, trở nên giống một vật chết.
Hoàn Nhan Hồng Lôi đứng cách đó không xa nở nụ cười, gã cười không kiêng nể gì cả, con ngươi màu trắng khôi phục trạng thái bình thường.
“Nói cho ta biết tên của ngươi.”
Hoàn Nhan Hồng Lôi hít sâu một hơi, giọng nói có vẻ không còn dữ tợn như trước, trở nên rất bình thản, như là được giải thoát.
Diệp Lăng vung vẩy Diệt Tiên Kiếm trong tay, thân thể thẳng tắp, hắn nhìn xuống Hoàn Nhan Hồng Lôi phía dưới, có vẻ không thèm để ý.
“Ta là Diệp Lăng!”
Dứt lời, Cự Long ầm ầm vỡ nát, lực lượng bạo tạc lan tràn, thiên địa chấn động.
Cách đó không xa, Hoàn Nhan Hồng Lôi phun ra một ngụm máu đen, quỳ rạp xuống đất, đầu gục xuống.
Gã đã chết, Hoàn Nhan Hồng Lôi không còn chút khí tức nào, khi Cự Long bị Diệp Lăng chém nát, sinh mệnh của gã cũng kết thúc.
Diệp Lăng đứng giữa không trung cũng rơi xuống đất, hắn đã đến cực hạn, nếu không phải thân thể Bắc Đẩu Tinh Quân khắc chế loại tà ma ngoại đạo này, thì chắc hắn đã thua trận chiến này.
Hắn rất mạnh, nhưng không cường hãn đến mức có thể đánh bại tất cả Tiên Tôn, qua trận chiến này, Diệp Lăng được ích lợi không nhỏ.
Diệp Lăng đi tới bên người Hoàn Nhan Hồng Lôi, hắn dùng hết khí lực cuối cùng chém một kiếm, kiếm quang chợt lóe qua cổ Hoàn Nhan Hồng Lôi.
Đầu gã lăn xuống đất, điểm cống hiến của Diệp Lăng gia tăng 500 điểm, hiện nay Diệp Lăng có chừng hơn 1000 điểm cống hiến, nhiều hơn vô số cường giả khác.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, Tiên Lực bạo phát, hắn phóng lên cao, biến mất khỏi Cầu Nanh cương vực.
Sau khi Diệp Lăng biến mất, đám tiên nhân còn sợ hãi chui ra khỏi góc phòng, bọn họ kinh hãi nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt.
“Hoàn Nhan Hồng Lôi chết rồi ư? Gã chết rồi ư?”
“Ha ha! Hoàn Nhan Hồng Lôi chết rồi, cuối cùng gã cũng chết, tên khốn kiếp này nên sớm vào Cửu U địa ngục, gã đã gây ra rất nhiều sát nghiệt!”
“Ân nhân! Người thanh niên kia là ân nhân của chúng ta, là đại ân nhân của chúng ta!”
“Hiện tại chúng ta phải giết sạch đám chó săn của Hoàn Nhan Hồng Lôi!”
Ngay sau đó, trong thành trì bộc phát sát ý kinh thiên động địa, một đám chó săn sợ run cả người càng thêm luống cuống.
Diệp Lăng không quan tâm việc mình có trở thành anh hùng hay không sau khi giết Hoàn Nhan Hồng Lôi, hắn chỉ cần điểm cống hiến mà thôi.
Nhưng chuyện hắn làm lại khiến người khác coi hắn thành đại ân nhân, trở thành anh hùng của rất nhiều người!
Bất kể như thế nào, Diệp Lăng đã thắng, tuy cuối cùng Diệp Lăng cũng đến sát ranh giới tử vong, nhưng hắn thắng.
Một ngày sau, tầng 4 Tứ Thánh tháp, Diệp Lăng mở mắt, thương thế của hắn đã hoàn toàn khôi phục, hiện nay trạng thái của hắn rất tốt, tinh thần sáng láng.
“Xem ra ta nên xông vào Hỏa Vân Lộ một lần!”
Diệp Lăng đứng dậy, ánh mắt xán lạn, khí tức cường hãn trong thân thể chậm rãi tràn ra.
Hỏa Vân Lộ, là một tồn tại thần kỳ nhất trong Tứ Thánh tháp.
Thứ duy nhất thể hiện giá trị tồn tại chính là chiến đấu, trên con đường này, một cường giả có thể gặp tất cả đối thủ trong cùng cảnh giới, toàn bộ đều là hư cấu huyễn cảnh.
Xông vào Hỏa Vân Lộ một lần cần ước chừng 1000 điểm cống hiến.
Tiêu hao lớn như vậy, cường giả bình thường không nỡ bỏ ra.
Diệp Lăng tới đây là để lịch lãm rèn luyện, nếu không hắn cũng không cần chạy vạn dặm xa xôi để tới Tứ Thánh tháp.