Diệp Lăng phát uy, những cường giả Nhân tộc khác cũng như phê thuốc.
Khí thế là do người tạo ra, giống như khi thi đấu thể thao ở Trái Đất.
Khí thế có thể tạo nên quyết tâm chiến thắng, cho nên đôi khi những thứ hư vô phiêu miểu như thế này cũng có một vai trò rất quan trọng.
“Nhân tộc! Ngươi quá đáng!”
Viu, một gã cường giả Yêu Tộc đánh tới, đó là cường giả Tiên Tôn đỉnh phong, cả người gã phóng ra tử khí, lực lượng không ngừng tràn ra.
Kẻ này tuyệt đối là cao thủ trong Yêu Tộc.
Diệp Lăng cầm kiếm nhìn Yêu Tộc cười băng lãnh đối diện, hắn bộc phát ra chiến ý không gì sánh kịp, cuồng nhiệt như sắp bốc cháy.
“Tới đi! Ta giết ngươi!”
Câu chữ đơn giản lại làm cường giả Yêu Tộc kia phẫn nộ, một kẻ không biết trời cao đất rộng dám khẩu xuất cuồng ngôn, thật sự cho rằng hắn là vô địch sao?
Ngay sau đó, cường giả Yêu Tộc kia đập ra một quyền, quyền phong rền vang, âm thanh phá không rung động màng tai.
Kèm theo đó là chín Cầu Long xuất hiện trong không trung, thân thể uốn lượn, thần sắc dữ tợn.
“Cửu Long quyền, nhất quyền Diệt Tiên!”
Cường giả Yêu Tộc kia phẫn nộ tới cực điểm, vừa ra tay đã là đại sát chiêu, Diệp Lăng hít sâu một hơi, thần sắc băng lãnh.
“Tam sinh kiếm, Nhất Kiếm Trảm Tam Sinh, giết!”
Kiếm quang sáng chói phiêu miểu lao đi, mang theo sự huyền diệu, lực lượng nhân quả không ngừng lưu động trong kiếm quang.
Ầm một tiếng, Diệt Tiên Kiếm bền chắc sắc bén chạm vào nắm tay như chém vào tấm sắt, lóe ra từng sợi hoa lửa.
Hai người đều lùi lại, Diệp Lăng lộ vẻ ngưng trọng, thân thể kẻ này không kém hắn chút nào.
Diệt Tiên Kiếm có uy lực như thế mà không làm được gì, vậy không thích hợp dùng Diệt Tiên Kiếm để chiến nữa, đối đãi với những gia hỏa gần như không biết thần thông, chỉ biết cuồng oanh loạn tạc này thì chỉ có một chiêu.
Diệt Tiên Kiếm biến mất, thay vào đó là Đả Thần Thạch, một cục gạch đen sì lóe sáng.
Đả Thần Thạch tỏa ra lực lượng khủng bố, hắc quang bao quanh, trông như mạ vàng.
“Một khối đá vụn ư? Chết đi cho ta!”
Cường giả Yêu Tộc trực tiếp xuất thủ, ngũ chỉ chộp lấy, trảo rách hư không, tản ra hàn quang sâm nhiên.
Diệp Lăng cũng cười dữ tợn, nắm chặt Đả Thần Thạch, sau đó đập mạnh về phía Yêu Tộc kia.
Đả Thần Thạch xé gió đập lên móng vuốt đang đánh tới.
Ầm!
Tiếng va chạm vang lên, Yêu Tộc kia lập tức chấn động, liên tục rút lui, gã nhìn bàn tay mình, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và hoảng sợ.
“Làm sao có thể?!”
Yêu Tộc kia kinh hãi quát, thể phách của gã rất mạnh, đủ để sánh bằng Tiên Đế, nhưng một cục gạch lại suýt nữa đập gãy tay gã.
Không cách nào tưởng tượng nổi, không, Yêu Tộc này thậm chí còn chưa từng nghĩ tới.
“Tới đi! Gia gia ta đại chiến 300 hiệp với ngươi!”
Diệp Lăng nhe răng cười, cầm Đả Thần Thạch trực tiếp xông qua, cường giả Yêu Tộc run lên vội vã lui lại.
Cục gạch lao nhanh, cường giả Yêu Tộc trừng mắt, tiếng xé gió kia khiến tóc gáy gã dựng hết lên, gã cảm giác da thịt đau đớn.
“Khốn kiếp! Nhân tộc ghê tởm, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Yêu Tộc kia cắn răng, bất lực quát, người này mạnh hơn mình, cục gạch kia cũng là một quái bảo, gã căn bản không thể chống đỡ được.
Có một thân khí lực lại không có chỗ phát huy, ngươi nói xem có đang giận hay không.
“Chà chà, ngươi đang xin tha sao? Không thành vấn đề, quỳ xuống dập đầu với gia gia ta, ta tạm tha cho tên súc sinh nhà ngươi.”
Diệp Lăng cười ha ha, lại cầm gạch vọt tới.
Lực lượng Diệt Cực Kim Thân phát huy đến cực hạn, năm đạo Long Phượng bảo thể rực rỡ chói mắt bao quanh Diệp Lăng, ngăn cản tất cả công kích.
“Ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thanh toàn ngươi!”
Cường giả Yêu tộc giẫm mạnh một cái, ngay sau đó đập ra một quyền, phi thẳng đến đối chọi với cục gạch trong tay Diệp Lăng.
Ầm một tiếng, Diệp Lăng lùi lại ba bước, hắn trừng mắt, nhìn Đả Thần Thạch trong tay mình, lại nhìn kẻ uy phong bát diện ở đối diện.
“Ác như vậy à?”
Diệp Lăng kinh ngạc lẩm bẩm, ngay sau đó, kẻ đối diện khom lưng, thống khổ bi thảm gào lên.
Vớ vẩn, đây chính là dị bảo mà Thanh Đế vớt ra từ Hỗn Độn, dù là Thần khí thì cũng không mạnh bằng nó, dám dùng tay không đối chọi, vậy không phải muốn chết thì là cái gì.
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Đại Hoang thần thông!”
Cường giả Yêu Tộc ôm nắm tay, răng nghiến chặt, trừng mắt rít gào rống giận.
Dứt lời, đại địa run đột nhiên chấn động, Diệp Lăng phát hiện sinh cơ trong vài trăm dặm quanh đây đều vọt về phía gã.
Nãy giờ đùa với ngươi thôi, ngươi cho rằng mình là nhân vật chính trong sách sao, lão tử mới là nhân vật chính!
Khi toàn bộ sinh cơ tràn vào trong thân thể cường giả kia, gã ngẩng đầu, tròng mắt đỏ tươi, gã cười lạnh một tiếng, tiếu dung mang theo vẻ thị huyết lạnh như băng.
Lực lượng của gã đã trở nên hoàn mỹ, đạt tới mức cực hạn, làm người ta kinh ngạc.
“Nhân tộc, chịu chết đi!”
Gã xông lên nhanh như đạn pháo, trực tiếp vỗ một chưởng về phía Diệp Lăng.
Ba!
Diệp Lăng chưa kịp phản ứng, bị một chưởng đánh bay, lực lượng cường đại suýt nữa chấn vỡ thân thể Diệp Lăng.
Nếu không có Long Phượng bảo thể che chở, sợ rằng Diệp Lăng đã vị đánh đến nửa tàn phế.
Diệp Lăng cắn răng bò dậy, cực kì tức giận, tay nắm Đả Thần Thạch, hận không thể bóp nát nó.
“Khốn kiếp! Nếu không phải là không sử dụng được Bát Cực Khốn Thần Châu, lão tử đã đánh ngươi nhừ tử rồi!”
Diệp Lăng thì thào, Bát Cực Khốn Thần Châu là Thần khí, hơn nữa không thể che lấp khí tức của nó, trên chiến trường cường giả nhiều như mây, nhỡ đâu bị Tiên Đế nào nhắm đến thì không ổn.
Dù cà cùng phe thì Diệp Lăng cũng không tin tưởng bọn họ, dưới sự mê hoặc của Thần khí, không mấy người có thể chống đỡ được.
“Lão tử cho ngươi biết, ngươi xong rồi!”
Dứt lời, Diệp Lăng ngửa đầu gào to, ngay sau đó, từng luồng khí tức đáng sợ quấn quanh thân thể hắn.
Trong cơ thể, ba Tiên Anh bốc cháy trong nháy mắt!