Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1047 - Chương 1048: Bi Thương Thúc Dục

Chương 1048: Bi thương thúc dục

Ba Tiên Anh thiêu đốt làm cho Diệp Lăng như được thiên thần phụ thể, lực lượng không ngừng dũng động tràn ngập toàn thân hắn.

“Tới đây, lão tử tiễn ngươi về tây thiên!”

Diệp Lăng rống to hơn, hắn bước lên, Đả Thần Thạch giơ lên thật cao, cánh tay xoay tròn sau đó hung hăng vỗ xuống.

Đả Thần Thạch gào thét, Tiên Tôn Yêu Tộc cũng phẫn nộ rống to, tròng mắt đỏ lên, gã đánh ra một quyền.

Ầm một tiếng, chỉ thấy Tiên Tôn Yêu Tộc ngã bay xuống, gã trừng lớn mắt, khó tin nhìn cánh tay mình gãy gập quỷ dị!

Phịch một tiếng, Tiên Tôn ngã xuống đất, cánh tay bị Diệp Lăng nện gãy cong như bánh quai chèo.

“Tới nào, một lần nữa!”

Diệp Lăng lại gào lên, lúc này một gã cường giả Yêu Tộc Tiên Tôn hậu kỳ xông qua, con ngươi dữ tợn, vô cùng phẫn nộ, dáng vẻ bệ vệ hừng hực.

Nhưng kẻ này vừa đến nơi cũng bị Diệp Lăng cầm gạch đập bay, ngã xuống đất.

“Đồ chán sống!”

Diệp Lăng khinh thường cười nhạt, yếu vậy mà cũng dám qua đây, thực sự là muốn chết!

“Nhân tộc! Ngươi chết đi!”

Tiên Tôn bị Diệp Lăng đánh gãy tay điên cuồng hét lên, Yêu Khí vô biên lượn lờ quanh gã như mây mù.

Diệp Lăng mặc kệ, hắn bước đến, cầm Đả Thần Thạch đập thẳng lên đầu gã.

“Kêu đi! Kêu nữa đi!”

Diệp Lăng hung ác mắng, tiếp tục cầm gạch đập, không hề lưu tình, Tiên Tôn không kịp phản ứng, bị đập choáng váng ngã lăn ra đất.

“Nhân tộc! Ngươi...”

Diệp Lăng lại lao tới, mắng đi, cho ngươi mắng, ngươi chửi một câu lão tử ta liền thưởng ngươi một gạch, tiếp tục đi, cứ chửi thỏa thích đi.

Mỗi lần bị đập đều khiến Tiên Tôn Yêu Tộc kia choáng váng, tròng mắt ngây dại, cảm giác hồn phách sắp bị đánh bay.

Nhưng như vậy cũng không coi vào đâu, gã là ai, đường đường là Tiên Tôn Yêu Tộc chưa khai hóa, loại ấu đả này không thể trở thành chướng ngại tâm lý cho gã.

Nhưng, mẹ nó đau quá!

“Nhân tộc! Ngươi dám...”

Tiên Tôn Yêu Tộc gào khóc, Diệp Lăng cầm gạch đập tiếp, rắc một tiếng, xương sọ vô cùng cứng rắn của Tiên Tôn Yêu Tộc nứt ra.

Máu tươi chảy ra, văng một ít lên khuôn mặt Diệp Lăng, kết hợp với biểu tình dữ tợn của hắn, trông hắn càng thêm hung ác.

“Dám ư? Ngươi nói xem ta có dám hay không?!”

Diệp Lăng hung hăng mắng, độ cứng của Đả Thần Thạch tuyệt đối vượt qua phạm trù Thần khí, nếu không thì Thánh Nhân như Thanh Đế cũng sẽ không trọng dụng nó như vậy.

Tiên Tôn Yêu Tộc bị Diệp Lăng đánh đến sắp điên rồi, mẹ nó, lão tử muốn hỏi là ngươi có dám buông tay hay không!

Đùng đùng, đầu Tiên Tôn này không ngừng bị đánh đập, đừng nói là Tiên Tôn, e rằng Tiên Đế cũng không chịu nổi.

“Dừng tay! Dừng tay cho ta!”

Tiên Tôn Yêu Tộc điên cuồng hét lên, chiến trường khát máu bên kia đã không kích phát nổi lệ khí trong lòng gã nữa, hiện nay gã chỉ muốn thoát khỏi Diệp Lăng.

Đáng tiếc, vất vả lắm Diệp Lăng mới có được cơ hội này, sao có thể nhẹ nhàng buông tha gã như vậy, đùa gì thế.

Vì vậy, tiếp đó, Tiên Tôn Yêu Tộc này tiếp tục hứng chịu vận mệnh bi thảm, cục gạch vẫn nện xuống như mưa bão, gã không chịu nổi.

Đầu óc gã đã hoàn toàn mơ hồ, không còn sự thanh tỉnh, Yêu Khí, khí tức bạo ngược đều đã bị đánh biến mất không còn chút nào.

Làm sao bây giờ, nếu đánh tiếp như vậy, gã sẽ chết mất, đừng nhắc tới chuyện hoàn thủ, hiện nay tình hình thương thế của gã rất không lạc quan.

Sọ não đã nứt, cánh tay cũng phế đi, sau đó Diệp Lăng cầm gạch nện lên chân gã, tiếng xương nứt thanh thúy vang lên làm cho kẻ này càng cảm thấy bi thương rét lạnh.

“Khốn kiếp! Nhân tộc! Ngươi cút ngay cho ta! Cút ngay!”

Tiên Tôn kia bi thương thúc giục, bò trên mặt đất, muốn trốn đi, đáng tiếc Diệp Lăng sao có thể để gã như nguyện, trực tiếp kéo gã lại.

“Muốn đi đâu? Nào dễ dàng như vậy, tới đây, đỡ thêm mấy chiêu nữa đi!”

Cục gạch lại nên xuống, một cái chân khác cũng phế đi, hiện nay Tiên Tôn Yêu Tộc này không còn vẻ tùy tiện không ai bì nổi lúc trước.

Tinh thần gã đã sắp hỏng mất, xong rồi, mẹ nó, ngươi rốt cuộc có phải là người hay không, trong 2 người chúng ta, rốt cuộc ai mới là Yêu Tộc chưa khai hóa?

Diệp Lăng cầm sừng trên đầu gã, hắn nhếch miệng cười, nụ cười này khiến Yêu Tộc vô pháp vô thiên kia run lên.

Xong rồi, người này cười quỷ dị như vậy, lần này là muốn làm gì!

“Giết ta đi! Xin hãy thương xót giết ta đi, ta không muốn chịu thêm nữa!”

Tiên Tôn Yêu Tộc hoàn toàn hỏng mất, trận chiến mà tưởng như trận tra tấn vũ nhục đến từ một phía, tới bây giờ, gã còn không có cả cơ hội hoàn thủ.

Tứ chi đều gãy, còn đánh cái gì, không bằng chết đi cho xong hết mọi chuyện.

“Muốn chết ư? Vậy lão tử sẽ thành toàn cho ngươi!”

Diệp Lăng cười lạnh, cục gạch đổi thành Diệt Tiên Kiếm, kiếm quang lóe lên, kiếm khí lượn lờ.

Tiên Tôn Yêu Tộc thống khổ nhắm mắt, nhưng ngay sau đó, đột nhiên đại địa chấn động, từng khe nứt đáng sợ xuất hiện.

Trên trời xuất hiện đám mây hồng sắc, hồng vân cuồn cuộn bao phủ toàn bộ thiên địa.

Trên bầu trời Tiểu Tứ Hải Thành xuất hiện một bình chướng quỷ dị, bình phong này mơ hồ khiến người ta cảm thấy không chân thực, nhưng lại là tồn tại chân thực.

“Mở! Thánh địa mở rồi! Đây là đại cơ duyên của tộc chưa khai hóa chúng ta! Ai dám ngăn cản, giết không tha!”

Viên Hầu đang điên cuồng chiến đấu hét lên, thiết côn càng thêm hung mãnh không gì sánh được, Tinh Không Tiên Đế đã có chút không chống đỡ được.

“Thánh địa?”

Rốt cục Diệp Lăng đã hiểu vì sao những tên đáng chết này lại điều động toàn quân, vốn dĩ là bởi vì... thánh địa!

Vậy có phải đại đế hay là Cửu Kiếp Tiên Đế của Yêu Tộc chưa khai hóa cũng sẽ tới hay không?

“Các con, tiến vào thánh địa!”

Đại Viên Hầu gầm lên, các Yêu Tộc đang chém giết đều xoay người, xông đến bình chướng giữa không trung.

“Chúng ta cũng đi vào!”

Tinh Không Tiên Đế rống to, tất cả cường giả Nhân tộc phóng lên cao, ngay sau đó, giữa thiên địa có vô số bóng người phô thiên cái địa xông về phía bình chướng.

Mà Diệp Lăng và Tiên Tôn Yêu Tộc kia đều đang ngẩn người.

Bình Luận (0)
Comment