Chỉ có trâu mệt chết, chứ không thiếu đất chưa cày a.
Huống chi hơn mười mẫu đất, một con trâu dù to lớn thế nào đi nữa, nếu liên tục làm việc thì sớm muộn gì cũng phải chết trên mặt đất.
“Aii! Ốc càng ngày càng mập, bò càng ngày càng yếu.”
Diệp Lăng thở dài, nhìn đám nữ nhân vui vẻ trong viện, mấy ngày kế tiếp, hắn thật sự không đỡ được nữa.
Tây Vương Mẫu còn chưa ở đây, nàng đang bận đắp nặn Kim Thân cho bốn đại Thần Thú, trời ạ, nếu Đông Châu và Thanh Y đều tới, Diệp Lăng quả thực không dám tưởng tượng kết cục.
Rất thảm thiết, quan trọng nhất là hai chân như nhũn ra, tưởng chừng như thiên đường địa ngục giao thoa.
“Không được, phải mau bế quan, đám nữ nhân này điên rồi.”
Diệp Lăng hạ quyết tâm, nếu tiếp tục như thế, hắn sẽ chết, nên yêu quý thân thể chính mình thì hơn.
Nhớ tới những đêm bi thảm, tròng mắt Diệp Lăng phiếm hồng, một đám cầm thú, lôi chân kéo lên giường, cơ hội trốn chạy cũng không có.
“À, từ hôm nay trở đi ta sẽ bế quan, không biết cần bao lâu.”
“Táng Hoa và Nguyệt Tâm chờ ta, các ngươi tự đi làm việc của mình đi, đừng quên ước định của các ngươi, mỗi 10 năm khảo hạch một lần!”
Diệp Lăng nghiêm túc nói như vừa đưa ra một quyết định gian nan nhất, chúng nữ khinh thường liếc nhìn hắn.
“Thôi đi, ta còn tưởng ngươi có thể chống đỡ lâu hơn, vậy mà chỉ được mấy ngày, thùng rỗng.”
“Hừ hừ, lúc ở Trái Đất mạnh lắm mà, giờ tuổi già sức yếu rồi sao, nhanh bế quan đi thôi.”
Một đám nữ nhân châm chọc khiến Diệp Lăng lập tức nổi trận lôi đình, hắn vỗ bàn, nghiến răng nghiến lợi.
“Muốn tạo phản à, lão tử sẽ cho các ngươi biết cái gì là gia môn!”
“Vào phòng cho ta, nếu không xử lý các ngươi, chắc các ngươi sẽ không biết vì sao hoa lại hồng như vậy.”
Diệp Lăng rống giận, một đám nữ nhân cười thẹn thùng, tròng mắt tỏa ánh sáng.
“Trời ạ! Ta đã làm gì?!”
Diệp Lăng cả kinh, xung động hại chết người, ngay sau đó ngay cả cơ hội đổi ý hắn cũng không có, Huyền Nữ và Phượng Khôi bắt lấy hắn ném vào trong gian nhà.
Tiếng cười vui vẻ vang lên, cửa lớn đóng chặt, xuân sắc đầy nhà.
“Tự làm bậy không thể sống!”
Diệp Lăng bi thống, có phải đây là báo ứng hay không, do hắn làm nhiều chuyện xấu nên ông trời phái một đám ngựa hoang không biết mệt mỏi tới dằn vặt hắn ư?
Ba ngày sau, Diệp Lăng lặng lẽ đi đến tu luyện tháp, nhìn cảnh đêm u ám, hắn nhớ lại đám nữ nhân trên giường kia, trái tim run lên.
“Tu luyện là tốt nhất, cự tuyệt vàng cự tuyệt độc, cự tuyệt một chồng nhiều vợ!”
Diệp Lăng mang theo tâm tình bi thống đi vào trong tu luyện tháp, thời gian cải biến trong nháy mắt, bên ngoài một ngày bên trong một năm.
Diệp Lăng tập trung ý chí, hắn cần ổn định cảnh giới của mình.
Rồi hắn sẽ thử xem có thể trùng kích cảnh giới Tiên Đế hay không, nếu hắn đột phá, vậy thực lực của hắn sẽ biến hóa long trời lở đất.
Có thần thông cùng với Thần khí, sợ rằng đến lúc đó dù là Tam Kiếp Tiên Đế thì hắn cũng dám đấu một trận, tối thiểu là hắn có năng lực tự vệ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Lăng không ngừng rèn luyện bản thân, lĩnh ngộ Thiên Đạo, đáng tiếc thời gian nửa năm trôi qua, hắn vẫn không có bất kỳ manh mối nào.
“Không được! Ở đây không cảm ngộ được Thiên Đạo gì cả!”
Diệp Lăng mở mắt, ngồi đây tu luyện căn bản không thể lĩnh ngộ Thiên Đạo, dù sao nơi này là tu luyện tháp, thời gian đã bị vặn vẹo.
Diệp Lăng trực tiếp đứng dậy rời khỏi tu luyện tháp, hắn đi tới một tòa nhà bên hồ trong hậu viện Cửu Kiếp phủ.
Hắn đã hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được đi vào đây, bất kể là ai cũng không được.
Diệp Lăng đã có thể mơ hồ cảm giác được Thiên Đạo Chi Lực, hắn ngồi xếp bằng bên hồ, lẳng lặng cảm ngộ Thiên Đạo.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, một năm đã qua, Diệp Lăng vững như tượng, không hề động đậy chút nào.
Qua một năm, tinh thần lực của hắn đã lột xác, tất cả lực lượng đều tiến bộ một bước nhỏ, hơn nữa cảm ứng Thiên Đạo càng ngày càng sâu sắc hơn.
“Thiên Đạo phiêu miểu vô hình, cũng là tồn tại chân thực.”
“Bất kỳ cường giả nào muốn tu luyện cũng đều phải trải qua con đường này, cho dù là ai cũng không thể bỏ qua.”
“Thiên là bao dung, đạo là tự nhiên.”
“Thiên Đạo Chi Ý phù hợp bản tâm, bất luận là chủng tộc gì, bản tâm bao dung, đạo pháp tự nhiên, lĩnh ngộ Thiên Đạo là có thể trở thành Tiên Đế.”
Cảm ngộ của Diệp Lăng đời trước vẫn còn đó, con đường hắn phải đi là con đường ngắn nhất trong số tất cả mọi người.
Nhưng một năm trôi qua, hắn vẫn không thể đột phá đến Tiên Đế, hắn biết chuyện này không dễ dàng, cho nên hắn không dám hy vọng xa vời.
Thời gian chậm rãi trôi qua, năm tháng vô tình mang đi không biết bao nhiêu tính mệnh.
Ba năm... Năm năm... 10 năm!
Trong Tiên Giới, 10 năm chỉ như một cái nháy mắt mà thôi, các Tiên Nhân bế quan ít thì cũng phải hơn 100 năm.
Trong 10 năm này, tam giới hoàn toàn đại loạn, các thế lực đều bị liên lụy.
Đặc biệt là Thiên Đình, bây giờ nó đã chia làm ba bộ phận, do ba Tiên Đế đứng đầu, thời đại bây giờ đã trở thành thời đại chư hầu, tự mình xưng Vương, nhưng danh nghĩa vẫn là Thiên Đình.
Dù sao hiện nay Thiên Đình mới là chính thống, không ai có thể đi đường vòng được.
Trầm Nguyệt Tâm và Táng Hoa được Huyền Nữ trực tiếp đưa đến Lôi Cung, không chờ Diệp Lăng.
Trong 10 năm này, thiên hạ đại biến, các thế lực đã không còn là thế lực mà Diệp Lăng biết lúc trước, vô số cường giả thừa cơ quật khởi.
Kể cả Tây Vương Mẫu cũng quật khởi mạnh mẽ, sau khi luyện hóa Thiên Đạo Chi Lực Diệp Lăng cho nàng, thực lực nàng tăng mạnh.
Trên Thiên Bảng, thứ hạng của nàng đã vọt tới hạng 2, chỉ đứng sau Thanh Mộc Tiên Đế.
Đáng tiếc, Tây Vương Mẫu vẫn chưa thể đột phá đến cảnh giới Thánh Nhân, nhưng điều này cũng rất bình thường, nằm trong dự liệu của nàng.
Nhớ năm xưa Diệp Lăng mạnh mẽ biết bao, lại vẫn bỏ mạng trong Phượng Hoàng Niết Bàn Kiếp, thực lực Tây Vương Mẫu bây giờ cực kì mạnh mẽ, thế nhưng nàng vẫn cẩn thận như trước.
Hiện tại Cửu Kiếp lãnh thổ chỉ có nàng là trụ cột, nếu nàng độ kiếp thất bại, vậy sẽ tạo thành hậu quả mang tính hủy diệt đối với những người khác.
Diệp Lăng còn đang bế quan.
Trong 100 năm, Diệp Lăng tập trung ổn định cảnh giới.
Đột phá quá nhanh có thể dùng thời gian để bù đắp lại một ít khuyết thiếu.