Hiện nay hai phe nữ nhân rất thân thiết, Tây Vương Mẫu đứng đầu, Trầm Nguyệt Tâm và các nữ nhân đã hoàn toàn bỏ đi ngăn cách trong lòng.
Tây Vương Mẫu đối nhân xử thế vô cùng rộng lượng, làm cho những nữ nhân này tâm phục khẩu phục, nhưng uy nghiêm của Trầm Nguyệt Tâm cũng không thể khinh thường.
“Diệp Lăng, mấy người chúng ta sắp chán phát điên rồi, nghe nói Lôi Cung của ngươi đang hừng hực khí thế, để chúng ta qua đó đi, thế nào?”
Lâm Vũ Tình đột nhiên nói, mấy phụ nhân tràn đầy mong đợi nhìn Diệp Lăng.
Đúng vậy, ngày ngày ở đây rất khó chịu, chỉ đơn thuần tu luyện thì rất buồn tẻ, cảm giác như sắp phát điên rồi.
“Có ta, ít nhất ở phương diện quản lý ngươi có thể tuyệt đối yên tâm, ta giỏi hơn ngươi và Mạc Tinh nhiều lắm.”
Trầm Nguyệt Tâm cảm khái, nhớ lại tập đoàn Hoa Mỹ của nàng là trùm kinh tế địa cầu, đối với nàng mà nói, quản lý một lãnh thổ không phải việc quá khó khăn.
Hơn nữa với thủ đoạn của nàng, cường giả bình thường sẽ không phòng bị được, chắc chắn làm tốt hơn Diệp Lăng và Mạc Tinh.
“Ta cũng có thể thuận tiện giết người, ngươi cảm thấy thế nào?”
Táng Hoa mỉm cười, nàng đã thành công đột phá đến cảnh giới Đại La, thực lực mạnh mẽ, đã bước một chân đến cảnh giới Tiên vương.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Diệp Lăng cảm thấy trán mình đổ một tầng mồ hôi hột, sao hắn cảm giác đám nữ nhân này mất khống chế rồi?
“Đúng vậy! Cha, ta cũng đã là Đại La Kim Tiên, ngươi để ta ra ngoài lưu lạc đi, ta cam đoan sẽ nghe lời!”
Diệp Bình cũng chạy qua, khuôn mặt lộ vẻ chờ đợi, hàng ngày nhóc đều mong ngóng được ra ngoài lưu lạc tam giới.
“Đúng đúng đúng, chúng ta cũng nghĩ vậy, ngươi nhìn đại ca xem, hắn đã là Đại La Kim Tiên, mà chúng ta mới chỉ là thiên tiên, ngươi để chúng ta ra ngoài học hỏi kinh nghiệm đi.”
“Đúng vậy, không phải bình thường cha luôn nói là ngọc không mài không thành báu vật ư, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.”
Diệp Lăng choáng váng, cảm thấy rất khó quyết định, thở dài một hơi nhìn mọi người.
“Không phải là không cho các ngươi ra ngoài, mà hiện nay tam giới đại loạn, bây giờ còn chưa phải là cơ hội!”
“Hơn nữa Lôi Cung đang chiến loạn liên miên, không phải là nơi tốt cho các ngươi đến, mỗi thời một khắc đều có nguy hiểm tính mạng, các ngươi không thể đi!”
Diệp Lăng nói rất nghiêm trọng, hắn không thể mang sinh mệnh của hài tử và lão bà ra đùa, nhìn dáng vẻ thất lạc của mọi người, hắn cũng không đành lòng.
“Các ngươi đừng như vậy, hiện tại thời cơ không đúng, cho nên các ngươi không thể muốn làm gì thì làm.”
“Như vậy đi, chờ Tây Vương Mẫu xuất quan, ta bảo nàng cho các ngươi lịch lãm trong phạm vi Cửu Kiếp Cương Vực, thế nhưng chỉ giới hạn trong Cửu Kiếp lãnh thổ.”
“Hơn nữa các ngươi phải nhớ, nếu gặp nguy hiểm thì phải tự đối mặt, dù chết cũng sẽ không có ai quản các ngươi.”
Nghe vậy, đám người Diệp Bình lập tức gào to, vô cùng kích động.
Rốt cuộc cũng thực hiện được mộng tưởng rồi, lúc trước vì bảo hộ bọn họ, Diệp Lăng nhốt bọn họ trong Cửu Kiếp thành, cực kì nhàm chán vô vị.
Một đám con cháu chạy loạn, có lão bà thì ôm lão bà, không có thì khua chân múa tay.
Diệp Lăng nhìn một đám nữ nhân, cười khổ lắc đầu: “Các ngươi đừng như vậy, bây giờ là thời khắc phi thường, không thể sơ suất.”
“Nguyệt Tâm, Táng Hoa, hai người các ngươi theo ta đến Lôi Vực, thế nhưng nhất định phải ở yên trong Lôi Vực, hỗ trợ quản lý.”
Trầm Nguyệt Tâm và Táng Hoa lập tức vui vẻ, thích thú ghê gớm.
Những nữ nhân khác đều buồn rầu, Ninh Ngọc San tính tình nóng nảy trực tiếp đứng dậy, kéo Diệp Lăng đến bên người.
“Nói đi! Rốt cuộc ngươi có ý gì, có tin lão nương ta thiến ngươi hay không?!”
Diệp Lăng thở dài, cọp mẹ vẫn vậy, nhưng lần này hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước thế lực tà ác.
“Mấy người các ngươi đừng quậy, nghe lời đi.”
“Như vậy đi, Huyền Nữ, ngươi cho mấy nàng chút công việc để làm, không phải chúng ta có vài thế lực tổ chức sao? Phân cho các nàng mỗi người một cái, để các nàng bận rộn đi.”
Cửu Kiếp Cương Vực có rất nhiều thế lực, mỗi ngày đều có không ít sự vụ.
“Thế nhưng phải nhớ kỹ một điểm, đừng làm hỏng chuyện, hiện tại là thời kỳ bất ổn.”
Diệp Lăng chậm rãi cười nói, những nữ nhân gật đầu, rốt cục có chuyện để làm.
Như vậy mới đúng chứ, nếu không hàng ngày đều chơi đùa, vậy tới Tiên Giới còn có ý nghĩa gì nữa.
“Yên tâm đi, hộp đêm lớn như vậy ở Đông Hải mà lão nương ta còn chống đỡ được, còn khiến nó phát triển mạnh mẽ, hiện tại kiểu gì cũng không thể kém trước đây.”
“Hai chúng ta đều là người thống lĩnh hai trong những gia tộc có thế lực nhất trên Trái Đất, sao có thể không làm được chứ, đừng đùa.”
“Thôi đi, ta còn là Thánh Nữ đây, là lãnh tụ tinh thần của thế lực quyền uy nhất Trái Đất, ta còn chưa nói lời nào, các ngươi thì có tư cách gì!”
Một đám nữ nhân so đo, sau đó còn đòi mỗi năm khảo hạch một lần, nhìn xem thành tích của người nào xuất sắc hơn.
“Ta cũng nên bế quan, mấy năm nay đột phá hơi nhanh, chờ ta xuất quan, chúng ta sẽ đến Lôi Vực.”
Diệp Lăng cười nói, nhìn đoàn con cháu không xa, không khỏi lắc đầu.
Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới mình lại có một ngày như thế, dù thế nào, lúc này đây, vì thân nhân và bằng hữu của mình, hắn cũng phải sống một cuộc đời xán lạn huy hoàng trong loạn thế.
Ban đêm, các cường giả trong Cửu Kiếp phủ đều nghe được tiếng gào thét thảm thiết.
Thanh âm này bắt nguồn từ viện của Diệp Lăng.
Ánh trăng mờ mờ, ánh nến lấp lóe, trong phòng, một đám nữ nhân thẹn thùng nhìn Diệp Lăng như là đám sói đói, tròng mắt xám ngắt.
“Hắc hắc, Huyền Nữ tỷ tỷ, ngươi lên trước đi...!”
“Xảo Nhi muội muội, ngươi lên trước đi, làm gương cho tỷ tỷ!”
Một đám nữ nhân đùn đẩy lẫn nhau, trên giường, Diệp Lăng hoảng sợ dùng chăn che lấp địa phương xấu hổ khó chống chọi của chính mình.
“Các ngươi muốn làm gì?!”
“Huyền Nữ! Phượng Khôi! Sao các ngươi cũng học điều xấu rồi?!”
Đám nữ nhân đối diện khẽ mỉm cười, từng thân thể xinh đẹp trực tiếp phơi bày trước mắt Diệp Lăng.
Gợi cảm khiêu khích.
Máu mũi chảy ra, Diệp Lăng vội vã lau đi.
“Nhìn đi, đã nóng vậy rồi, hãy để bọn tỷ muội hạ hỏa giúp ngươi.”
Táng Hoa mềm mại bước đến, thân thể mê người tới cực điểm, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể từ chối được thân thể này.
“Cái kia, ta cảm giác hiện tại nên bế quan rồi, ta đi nhé?”
Diệp Lăng xấu hổ cười, nhưng ngay sau đó, các nữ nhân trực tiếp nhào tới.
“Người đâu, cứu mạng!”
Diệp Lăng gào thét thảm thiết, ngay sau đó sắc xuân đầy vườn, thẹn thùng đầy nhà.