Phong Lãng vực chủ sắp chết, rõ ràng gã ta là Tam Kiếp Tiên Đế, tên đối diện kia chỉ là Nhất Kiếp Tiên Đế, nhưng gã lại cảm thấy không biết xuống tay thế nào.
Rõ ràng một kích có thể đánh chết, không biết sao y lại luôn tránh thoát được.
Lần một lần hai là may mắn, là mẹ nó, tám lần mười lần vẫn may mắn ư, Phong Lãng vực chủ cảm thấy như là Thiên Đạo đã từ bỏ chính mình.
“Người của ngươi sắp chết hết rồi!”
Mạc Tinh cầm đơn đao, lãnh đạm nói, Hoàng Phủ Triều Ca và Diệp Phi mang theo đám người Hoàng Phủ Vô Địch, Cuồng Phong, gần như sắp tàn sát hết Phong Lãng cương vực.
Uy hiếp duy nhất còn sót lại chính là Phong Lãng vực chủ muốn giết y mà không được này.
“Ta chẳng cần biết ngươi là ai! Rốt cuộc ngươi có thần thông quỷ dị gì, thế nhưng sự chênh lệch cảnh giới không cách nào vượt qua, hôm nay ngươi phải chết!”
Tiên khí của Phong Lãng vực chủ là một thanh Lưu Kim Chuy, chùy có gai ngược, lóe ra sát cơ âm lãnh, gần như không có kẻ nào dám trực diện chống đỡ.
Hô!
Đột nhiên Phong Lãng vực chủ xuất thủ, Mạc Tinh cười lạnh, thân thể được thất thải thần quang vô biên bao phủ.
“Giết!”
Phong Lãng vực chủ rống giận, Lưu Kim Chuy sắp đánh trúng Mạc Tinh, đột nhiên, gã ta trừng lớn mắt, chân trượt một cái!
Mẹ nó, đường đường là Tam Kiếp Tiên Đế, vậy mà lại trượt chân, đùa sao?
Cây búa kia cũng vì thế mà chỉ sượt qua thân thể Mạc Tinh, Mạc Tinh cười dữ tợn, đơn đao chém xuống.
Phụt!
Máu tươi phun ra từ lồng ngực Phong Lãng vực chủ, tên này rất quỷ dị, làm cho Phong Lãng vực chủ tê cả da đầu.
Phải đánh thế nào, đánh thế nào cũng đều không được, chuyện này xưa nay chưa từng có, không thể, tuyệt đối không thể.
Gã ta nào biết rằng Mạc Tinh là Phúc La Vương chuyển thế, đừng nói là gã, dù là Ngũ Kiếp Tiên Đế thì cũng chưa chắc có thể bóp chết y.
Người này có vận khí nghịch thiên, nhưng cũng không phải vô địch, nếu gặp phải hạng yêu nghiệt như Diệp Lăng, có lẽ không chết thì cũng phải tàn phế.
Ánh đao nhanh như chớp, Mạc Tinh liều chết xông lên, trong ánh mắt hiện lên thần quang mãnh liệt.
Bên khác, Diệp Phi giống như quỷ mị, thân thể tràn đầy sát khí cuồn cuộn, tròng mắt đỏ lên, trong thân thể tản ra sát cơ lạnh như băng.
Y xuất thần nhập quỷ, đơn đao ẩn giấu, thời khắc thân ảnh xuất hiện, đơn đao bỗng nhiên lao ra, ánh đao hẹp dài trực tiếp mang đi một mạng người.
Trong cảnh giới Tiên Tôn, y mà xuất hiện, sẽ có kẻ chết đi, cảnh giới của y tăng lên nhờ núi thây biển máu.
“Khốn kiếp! Giết sát thủ kia trước, bắt hắn lại, nếu không chúng ta khó mà phản kích!”
Một gã cường giả Tiên Tôn đỉnh phong rống giận, ngay sau đó, Diệp Phi đã xuất hiện ở chỗ cách gã không xa, tay cầm đơn đao, lao nhanh về phía gã.
“Cút ngay! Dám quang minh chánh đại lao đến trước mặt ta, ngươi muốn chết rồi!”
Cường giả kia nổi giận gầm lên, vỗ ra một chưởng, chưởng ấn xé rách không gian, lao về phía Diệp Phi.
Đột nhiên, thân ảnh Diệp Phi biến mất quỷ dị.
Lập tức, cường giả Tiên Tôn đỉnh phong trừng lớn mắt, thân ảnh Diệp Phi vậy mà đã xuất hiện ngay trước mắt gã.
“Chết đi!”
Thanh âm Diệp Phi lạnh như băng vang lên, ngay sau đó, y giơ tay chém xuống, ánh đao hẹp dài lao nhanh như chớp tiến tới gần cường giả Tiên Tôn kia.
Ánh đao biến mất, Diệp Phi xoay người rời khỏi, lao về phía đoàn người tiếp tục điên cuồng chém giết, cường giả Tiên Tôn kia lui lại.
Máu tươi trào ra từ cổ họng gã, gã trừng mắt tay ôm chặt cổ, sau đó ngã xuống mặt đất.
“Người này thật là, bỏ mặc chúng ta, các huynh đệ, chúng ta không nhịn nữa, lên hết đi!”
Thần Phong nghiến răng nghiến lợi, người này quá mạnh mẽ, khiến kẻ khác phải kinh hồn bạt vía, đó vẫn còn là tiểu hòa thượng xuất gia ở Thiếu Lâm Tự sao?
Nếu lão hòa thượng biết hiện nay Diệp Phi thành bộ dáng như vậy, có thể ngày ngày tự trách, niệm kinh siêu độ trong Phật Giới hay không?
Ngạo Hồng Trần và Diệp Vô Đạo cũng gào to, tròng mắt đỏ ngầu, bọn họ rất thích hoàn cảnh này, cảm giác chém giết thật thoải mái!
Thần Phong, Ngạo Hồng Trần, Diệp Vô Đạo liên thủ, bọn họ đều dùng trường kiếm, thần sắc uy vũ.
“Huynh đệ đồng lòng!”
“Giết chết bọn họ đi!”
“Liều mạng với bọn họ!”
Ba người trừng mắt, mẹ nó, khẩu hiệu không đều, mỗi người một câu, hơn nữa không hợp nhau chút nào?
“Kêu cái rắm, giết đi!”
Diệp Vô Đạo nổi giận gầm lên, y là vũ si, đến Tiên Giới, y càng thêm si mê, loại cảm giác này làm y cảm thấy sáng khoái từ tận trong xương.
Hoàng Phủ Vô Địch, Cuồng Phong, Cơ Vô Mệnh cũng điên cuồng chém giết địch nhân, cường giả Phong Lãng cương vực không thể ngăn cản đàn sói đói này tập sát.
“Khốn kiếp! Tại sao lại như vậy?! Vì sao?!”
Phong Lãng vực chủ phẫn nộ, vì sao khi gã công kích, không phải đột nhiên rút gân thì là chân trượt, hoặc là Mạc Tinh tránh được một cách quỷ dị?
Vì sao, gã rất khổ não, đây là chiến tranh, không phải trò chơi!
“Ta liều mạng với ngươi, ngươi có gan thì đừng nhúc nhích!”
Phong Lãng vực chủ điên cuồng rống giận, Mạc Tinh gật đầu, ngươi còn không hết hi vọng ư, vậy ta đây thỏa mãn ngươi!
Ùng ùng, Lưu Kim Chuy lao ầm ầm về phía Mạc Tinh, nhưng Phong Lãng vực chủ cảm thấy rất bất an.
Không bất an cũng không được, qua mấy lần công kích, gã còn chưa đụng được đến người Mạc Tinh, là ai thì cũng đều không thể nào tiếp thu được.
Gần, càng ngày càng gần, lúc này, ta xem ngươi sẽ tránh bằng cách nào!
Lưu Kim Chuy uy vũ uy phong, đột nhiên Phong Lãng vực chủ sững sờ, công kích hơi ngừng lại, gã trừng mắt, khóc không ra nước mắt.
“Mẹ nó cả nhà ngươi! Ngươi là kẻ nào, van cầu ngươi, đừng đánh nữa, ta biết lỗi rồi! Ta đầu hàng!”
Lưu Kim Chuy rơi trên mặt đất, hai tay Phong Lãng vực chủ vịn eo, một cái Tam Kiếp Tiên Đế, vậy mà mẹ nó đau eo!
Nếu nói ra thì ai tin được chứ!
“Được, chính ngươi nói đấy, nếu đầu hàng, vậy tha cho các ngươi, nếu dám đổi ý, giết không tha!”
Mạc Tinh nhe răng cười nói, hàm răng trắng sáng những lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đây chính là một tồn tại không thể nào giải thích, ông trời, ngươi mau tới thu tên yêu nghiệt này đi!