Chính điện Lôi Cung, Diệp Lăng nhìn một Nhất Kiếp Tiên Đế kiêu ngạo khinh thường nhìn mọi người trong đại điện.
“Chủ nhân Lôi Vực đúng không?”
“Vạn Lôi Đại Đế phái ta tới truyền Pháp Chỉ, mau xuống nhận đi.”
Nhất Kiếp Tiên Đế châm chọc nói, đây là Lôi Vực, khắp phòng chỉ có Nhất Kiếp Tiên Đế cùng với Tiên Tôn, mạnh nhất chỉ là Tứ Kiếp Tiên Đế.
Ở lãnh thổ tam lưu nhị lưu thì có thể coi là không tệ, nhưng so với Vạn Lôi cương vực, chà chà, chỉ là con kiến.
Diệp Lăng nhìn kẻ tự xưng là sứ giả Vạn Lôi cương vực bên dưới, hắn lắc đầu cười, đứng lên, mọi người lập tức nóng nảy, sao Diệp Lăng lại đứng dậy.
“Thứ không sợ chết càng ngày càng nhiều, làm ta bối rối thật đấy.”
Diệp Lăng đi xuống, nhìn Nhất Kiếp Tiên Đế kia, lắc đầu: “Ngươi chỉ là một con chó truyền tin mà thôi, kiêu ngạo cái gì?”
“Ngươi nhanh đàng hoàng nói ra lí do tới đây rồi mau cút, nếu không, đám huynh đệ ta mà ngứa mắt, làm ra chuyện gì thì ta không ngăn được đâu.”
Diệp Lăng cười lạnh, một đám cường giả tiến lên một bước, đặc biệt là Hồng Long, tròng mắt y đỏ lên, hai tay giơ lên, bốn ngón tay khép lại, trong miệng còn lẩm bẩm Thiên Niên Sát!
“Ngươi muốn làm gì?! A! Ngươi muốn làm gì?! Ngươi muốn tạo phản có phải không?!”
“Ta cho ngươi biết, ta là sứ giả đến từ Vạn Lôi cương vực, ngươi đừng quá kiêu ngạo, nếu không đại quân Vạn Lôi cương vực đến đây, dù là Hỏa Gia Tam Ma thì cũng không đỡ được!”
Nhất Kiếp Tiên Đế kia thấy Diệp Lăng nhục mạ mình như vậy thì lập tức nóng nảy, mắng to.
Diệp Lăng lập tức vui vẻ, aiza, còn uy hiếp mình kìa, đúng là một kẻ không sợ chết!
“Huynh đệ, ngươi giỏi lắm, tới Lôi Cung ta càn rỡ, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết Mã vương gia có mấy con mắt!”
“Chà, tới đây nào, ta và ngươi luyện một chút, một Nhất Kiếp Tiên Đế mà thôi, có tư cách gì kêu gào trước mặt lão tử?”
“Tin ta đi, nếu huynh đệ ta ra tay, ngươi nhất định phải chết, ngay cả Hỏa Gia Tam Ma mà cũng dám kêu gào, ha ha!”
Một đám cường giả lập tức cười to, ánh mắt Diệp Phi biến đổi, trở nên âm lãnh, sát cơ nồng nặc, y tiến lên trước một bước, nhưng bị Mạc Tinh cản lại.
“Tức giận cái gì, gã không sống được đâu, ngươi không hiểu tính khí Diệp Lăng ư?”
Mạc Tinh khẽ mỉm cười, hiện tại giết gã thì hơi sớm, còn chưa biết Vạn Lôi Đại Đế bảo gã tới làm gì đâu.
Nghe xung quanh tràn đầy tiếng chửi rủa, Nhất Kiếp Tiên Đế kia tức giận run người.
Gã chính là sứ giả của Vạn Lôi cương vực, trước đây đi tới đâu cũng được đãi ngộ cao nhất, dù là chủ nhân lãnh thổ thượng đẳng tam lưu thì cũng phải nể mặt gã.
Nhưng bây giờ gã lại bị vũ nhục chửi bới, làm gã không thể nào chịu đựng được.
“Diệp Lăng! Ta cho ngươi biết, nhanh đến tiếp Pháp Chỉ, nếu không, ngươi sẽ gặp họa lớn!”
Nhất Kiếp Tiên Đế kia nghiến răng nghiến lợi, nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng, phẫn nộ quát.
Diệp Lăng mỉm cười, đột nhiên khí tức điên cuồng rít gào càn quét lao ra từ trong cơ thể hắn.
Bàn tay hắn vỗ ra một chưởng, tiếng gió gào thét.
Nhất Kiếp Tiên Đế còn chưa kịp phản ứng, đã bị một chưởng này đánh trúng ngực, gã trợn to hai mắt, miệng phun máu tươi ngã bay ra ngoài.
Quá mạnh!
Mọi người đều khiếp sợ nhìn Diệp Lăng, hắn quá mạnh, Nhất Kiếp Tiên Đế mà không phản ứng kịp ư?
Tiên Tôn đỉnh phong chiến Tiên Đế?
“Ngươi dám ra tay với ta ư?”
“Diệp Lăng! Ngươi dám ra tay với ta. Ngươi có biết ta là sứ giả do Vạn Lôi Đại Đế bổ nhiệm hay không?”
Sứ giả Vạn Lôi cương vực hoàn toàn bối rối, tên kia điên rồi sao, vậy mà dám động thủ, chẳng lẽ hắn không sợ Vạn Lôi Đại Đế nổi giận sao?
“Vạn Lôi Đại Đế thì nhằm nhò gì! Nếu hắn dám đến đây, lão tử đánh cho đầu hắn nở hoa!”
Trong nháy mắt, tiếng nói phẫn nộ vang vọng trong đại điện, Hỏa Gia Tam Ma vẻ mặt âm trầm đi nhanh vào trong đại điện, âm lãnh nhìn Nhất Kiếp Tiên Đế nằm trên mặt đất.
Vạn Lôi Đại Đế nhằm nhò gì?
Nhất Kiếp Tiên Đế tức giận suýt hộc máu, nhưng sau khi thấy người mới tới thì biến sắc.
Ba đạo khí tức cường đại sánh bằng Vạn Lôi Đại Đế, thậm chí còn mạnh hơn.
Hỏa Gia Tam Ma!
Tuyệt đối là Hỏa Gia Tam Ma, khuôn mặt sứ giả kia lập tức trở nên trắng bệch.
Gã dám kêu gào với Diệp Lăng, nhưng dù cho gã thêm một vạn lá gan thì gã cũng không dám kêu gào với Hỏa Gia Tam Ma, trừ phi gã ghét bỏ mình đã sống quá dài.
“Tên chó chết này thật to gan, dám kêu gào với Cung Chủ nhà ta, chà chà, ngươi nói xem, ta nên dằn vặt ngươi như thế nào đây?”
“Dằn vặt cái rắm, đại ca, trực tiếp lột da gã, bắt ba hồn bảy vía gã luyện hóa vạn năm!”
“Đúng! Không thể xử lý nhẹ nhàng thế được, dám ầm ĩ ở Lôi Cung chúng ta, thực sự là không biết trời cao đất rộng!”
Hỏa Gia Tam Ma phẫn nộ rống to, sứ giả kia sợ hãi mềm chân, ba ma đầu này sẽ làm thật ư?
“Tha mạng, tha mạng!”
“Ta phụng chỉ tới mời Diệp Lăng Cung Chủ đến tham gia đại hội thưởng trà của Vạn Lôi cương vực!”
“Đế Quân nhà ta nói, Vạn Lôi cương vực và Lôi Vực chỉ khác hai chữ, rất có duyên phận, đặc biệt mời Diệp Lăng Cung Chủ tới thưởng trà, chứ không có ý gì khác!”
Lúc này sứ giả đã sợ hãi, các cường giả Lôi Cung khinh bỉ nhìn gã, tên khốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Diệp Lăng nghe xong thì đứng dậy, đi tới trong đại điện, cười lạnh.
“Thưởng trà ư?”
“Nói là Hồng Môn Yến thì đúng hơn, phải không?”
Dứt lời, Hỏa Gia Tam Ma Lão Đại cười lạnh, tay vỗ một cái, lực lượng đáng sợ bao vây sứ giả lại.
Ầm ầm!
Sau thanh âm chấn động, sứ giả đã bị một chưởng đập chết, biến thành mảnh vụn.
Sứ giả kia không ngờ được rằng gã lại chết ở Lôi Cung, không phải không được chém sứ giả ư, sao gã lại chết?
Gã rất ngu, tới trước mặt Diệp Lăng mà còn diễu võ dương oai, rõ ràng là muốn chết.
“Cung Chủ, xem ra Vạn Lôi Đại Đế đang có âm mưu, nhất định không thể đi!”
“Đúng vậy, gã rắp tâm bất lương, cái gì mà đại hội thưởng trà, thưởng cái píp!”
“Ta không tin Vạn Lôi cương vực dám động thủ với chúng ta, huynh đệ chúng ta mà liên thủ, ai cũng không sợ!”
Lập tức, trong đại điện, một đám cường giả ồn ào, bọn họ cảm thấy Vạn Lôi Đại Đế tuyệt đối đang có âm mưu.
Diệp Lăng mỉm cười, thưởng trà ư?
Tại sao không đi?
“Lão Hỏa, chúng ta cùng đi chứ?”
Diệp Lăng mỉm cười với lão đại Hỏa Gia Tam Ma.
Lão đại Hỏa Gia gật đầu: “Cung Chủ quyết định là được, dù sao cũng không phải núi đao biển lửa gì.”
Đối với Hỏa Gia Tam Ma mà nói, một lãnh thổ thượng đẳng nhất lưu không tính là núi đao biển lửa.