Ba ngày sau, Diệp Lăng an bài Lôi Cung thỏa đáng, rồi mang theo lão đại Hỏa Gia Tam Ma - Hỏa La Thiên, tiến đến Vạn Lôi cương vực.
Tu vi của Hỏa La Thiên là Bát Kiếp Tiên Đế, tu vi mạnh mẽ, xem như thượng lưu cường giả trong số các Bát Kiếp Tiên Đế, có y đi theo, sự an toàn được bảo đảm tuyệt đối.
Không quá nửa ngày sau, hai người đã tới Vạn Lôi Thành trong Vạn Lôi cương vực, nhưng hai người không đến Vạn Lôi phủ, mà là đi dạo trong thành trước.
“Cung Chủ, ngươi nói xem, cái đại hội thưởng trà này rốt cuộc là có mục đích gì?”
Hỏa La Thiên nghi ngờ hỏi, nếu nói là Hồng Môn Yến, không phải Vạn Lôi cương vực mang đại quân đánh tới là xong sao.
Khả năng duy nhất chính là bọn họ sợ hãi Hỏa Gia Tam Ma, nhưng nếu vậy, sao còn mở đại hội thưởng trà, không phải là thật sự muốn lôi kéo quan hệ với Lôi Cung chứ?
Diệp Lăng đang hăng hái đi dạo lắc đầu: “Nếu ta đoán không sai, có lẽ bọn họ muốn chèn ép chúng ta, đơn giản vậy thôi.”
Dựa theo Diệp Lăng phỏng đoán, khả năng này là lớn nhất, dù sao khai chiến với Lôi Vực không phải quyết định sáng suốt.
Hỏa Gia Tam Ma rất mạnh, lãnh thổ nào muốn khai chiến thì cũng phải lượng sức, cho nên, khả năng duy nhất chính là muốn chèn ép uy thế của bọn họ mà thôi.
“Ồ, Cung Chủ, bên kia đang làm gì vậy?”
Hỏa La Thiên tinh mắt thấy đoàn người nhốn nháo phía xa, vội vã hô lên, Diệp Lăng cũng tò mò, đồng ý đi xem một chút.
Hai người tới gần đoàn người, lại phát hiện có một thiếu niên đang quỳ, y mặc tang phục, thần sắc kiên nghị âm lãnh, trước mặt là một tấm bảng.
“Một yêu cầu, chung thân làm nô.”
Diệp Lăng hứng thú, thiếu niên này không bình thường, đường đường cường giả Tiên Tôn sơ kỳ, sao lại mặc đồ tang quỳ xuống cầu làm nô?
“Này, Tiểu Hải, ngươi mau dậy đi, người giết mẫu thân ngươi là huynh đệ kết nghĩa của Quần Sơn Đại Đế, là Tam Kiếp Tiên Đế.”
“Hơn nữa, dù Tiên Đế nào có lòng thì cũng không dám động đến gã, đây chính là huynh đệ kết nghĩa của Quần Sơn Đại Đế đấy, ngươi từ bỏ ý nghĩ này đi.”
“Đúng vậy Tiểu Hải, mau dậy đi, nếu không bị kẻ nào thấy được, có lẽ sẽ xảy ra chuyện mất.”
Diệp Lăng nghe vậy liền hiểu, hình như mẫu thân người này bị một Tam Kiếp Tiên Đế giết chết, không có khả năng báo thù nên quỳ xuống cầu người hỗ trợ?
Nhưng những người kia nói cái gì mà Quần Sơn Đại Đế, đó là ai, huynh đệ kết nghĩa của gã là như thế nào mà vô pháp vô thiên như vậy?
“Ngày nào Phùng Hàn Tiên Đế còn chưa chết, ngày ấy mẫu thân ta còn chưa thể nhắm mắt!”
“Ta không có bản lãnh, không báo được thù giết mẹ, chỉ có thể bán mình chung thân làm nô, Phùng Hàn Tiên Đế mà không chết, ta còn mặt mũi nào sống trên đời này?”
Thiếu niên tên Tiểu Hải cắn răng nghiến lợi nói, trong mắt đầy nước mắt.
“Ai, hài tử Tiểu Hải này thật hiếu thuận, hơn nữa kỳ tài ngút trời, kiếm pháp kinh diễm vô số Tiên Đế.”
“Đúng vậy, đáng tiếc mẫu thân hắn bị Phùng Hàn Tiên Đế giết, dù kẻ nào xem trọng Tiểu Hải thì cũng không dám mạo phạm gã ta.”
“Ta cảm thấy Tiểu Hải không báo được thù đâu, sợ rằng hài tử này còn gặp họa.”
Diệp Lăng nhìn đám người ầm ĩ xung quanh, mỉm cười, chuyện này thật thú vị.
Tiểu Hải có Linh Hồn Lực mạnh mẽ, hơn nữa Diệp Lăng cảm thấy y tâm chí kiên nghị, tuyệt đối là mầm mống tốt.
Lúc này, một đám cường giả đột nhiên đi tới, người cầm đầu mặc đại bào hoàng kim, cười dữ tợn, phía sau là một đám cường giả cảnh giới Tiên Tôn.
“Không ổn! Tiểu Hải, mau đứng lên chạy đi, Phùng Hàn Tiên Đế đến rồi!”
Người vây xem vội vã hô, sắc mặt vô cùng nóng nảy, hiển nhiên là chính chủ đã đến!
Diệp Lăng liếc mắt nhìn, kẻ cầm đầu chỉ là Tam Kiếp Tiên Đế mà thôi, tu vi tầm thường, chỉ có thể coi là trung hạ đẳng.
“Chà chà, ta nghe nói có người quỳ trên đường muốn mua mạng của ta, ha ha!”
Phùng Hàn Tiên Đế cười to liếc nhìn đám người, gã cười lạnh, mọi người đều không tự chủ lui về sau một bước.
Phùng Hàn Tiên Đế là huynh đệ kết nghĩa của Quần Sơn Tiên Đế, dù là Ngũ Kiếp hay Lục Kiếp Tiên Đế thì cũng không dám trêu chọc gã, dù sao Quần Sơn Tiên Đế chính là thân đệ đệ của Vạn Lôi Đại Đế.
Tiểu Hải quỳ dưới đất ngẩng đầu, ánh mắt âm ngoan nhìn Phùng Hàn Tiên Đế, tên khốn kiếp này đã đánh chết mẹ y, làm mẹ con bọn họ âm dương lưỡng cách!
“Phùng Hàn Tiên Đế! Ngươi là tên khốn kiếp!”
Tiểu Hải rống giận đứng lên, Phùng Hàn Tiên Đế lại cười to, khinh thường.
“Chà chà, Tiểu Hải, sao ăn mặc thuần khiết thế, trong nhà xảy ra chuyện gì à?”
Oanh, Tiểu Hải bị câu nói này kích thích, người xung quanh cũng giận mà không dám nói gì, mẫu thân người ta bị ngươi giết rồi, bây giờ ngươi còn xảo ngôn xảo ngữ, thật quá đáng.
“Uầy, còn có tấm bảng hiệu này, muốn giết ta thì phải trả giá nhiều đấy, chỉ có một tấm bảng như vậy mà đòi cầu được cường giả có thể giết ta ư?”
Ánh mắt Phùng Hàn Tiên Đế lạnh đi, vỗ ra một chưởng, chưởng phong đập nát tấm bảng kia.
Phụt!
Tiểu Hải cũng phun ra một ngụm máu tươi, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, nhưng sắc mặt y vẫn dữ tợn.
“Phùng Hàn! Tên khốn kiếp!”
Phùng Hàn Tiên Đế cười to, lũ chó săn sau lưng cũng cười dữ tợn.
“Tiểu Hải, ta cho ngươi biết! Mẹ ngươi có vài phần tư sắc, nhưng dám không nghe lời ta, chết là đáng lắm.”
“Còn ngươi, dám ban ngày ban mặt muốn giết ta, ngươi chán sống rồi!”
“Thôi cũng được, ta sẽ phế bỏ tu vi ngươi, để ngươi sống không bằng con chó, bị vô số người phỉ nhổ trong Vạn Lôi Thành này, ha ha!”
Phùng Hàn Tiên Đế cười ha hả, người xung quanh sắc mặt khó coi, Phùng Hàn Tiên Đế này thật quá đáng.
“Phùng Hàn! Có gan thì ngươi giết ta đi! Giết ta đi!”
“Ta cho ngươi biết! Hôm nay ta sẽ giết ngươi!”
“Ta không giết được ngươi, nhưng sẽ có người có thể giết ngươi! Phùng Hàn, ngươi nhớ kỹ, ta ở địa ngục chờ ngươi, ha ha!”
Tiểu Hải cười điên cuồng, nước mắt chảy dọc gò má.
Trái tim y đau như bị đao cắt, y là Tiên Tôn thì thế nào, Tiên Tôn sơ kỳ mà thôi, kém xa Phùng Hàn.
Y biết Phùng Hàn Tiên Đế sẽ không bỏ qua cho y, sớm muộn gì cũng chết, vậy còn chịu uất ức làm gì!
“Chà chà, ngươi yên tâm, sao ta lại giết ngươi được, ta sẽ để ngươi còn sống.”
“Thực đấy, ngươi yên tâm đi, ngươi sẽ không chết.”
“Bởi vì ta còn chưa nhìn thấy ngươi bị khi nhục mà, ha ha!”
Phùng Hàn Tiên Đế khoát tay áo, mười mấy cường giả Tiên Tôn hậu kỳ phía sau gã cười dữ tợn, đi về phía Tiểu Hải.
Tiểu Hải hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chòng chọc vào Phùng Hàn.
“Dù ta chết! Ta cũng sẽ không chớp mắt! Ta muốn nhớ kỹ bộ dáng của ngươi, ta nguyền rủa ngươi bị đày xuống Cửu U, chịu vạn kiếp mà chết!”
Giọng nói âm lệ làm cho Phùng Hàn Tiên Đế run lên, tê cả da đầu.