Tiểu Hải nguyền rủa làm cho mọi người xung quanh đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hiện giờ bộ dạng Tiểu Hải giống như ác quỷ, nhìn chòng chọc vào Phùng Hàn Tiên Đế.
Phùng Hàn Tiên Đế đột nhiên xoay người, lạnh lùng âm hiểm nhìn Tiểu Hải, cười lạnh lắc đầu.
“Phế vật, ta còn định giữ mạng ngươi lại, nhưng nếu ngươi không biết tốt xấu như vậy, ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi!”
“Giết ngươi mà thôi, chẳng qua chỉ cần một chiêu! Để ta xem ngươi còn kêu gào thế nào!”
Oanh, Phùng Hàn Tiên Đế đấm ra một quyền, lực lượng đáng sợ lao về phía Tiểu Hải.
Hoàn toàn xong rồi, Tam Kiếp Tiên Đế muốn giết Tiên Tôn sơ kỳ căn bản là không cần nghĩ nhiều.
Trái tim tất cả mọi người đều trầm xuống, Tiểu Hải xong thật rồi, Phùng Hàn Tiên Đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y, một quyền này sẽ đánh chết y.
Nhưng ngay sau đó, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Phùng Hàn Tiên Đế, đấm ra một quyền.
Ầm ầm!
Hai quyền chạm vào nhau, lực lượng đáng sợ càn quét xung quanh, người vây xem liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt vô cùng kinh hãi.
Trước mặt Tiểu Hải, một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi như một tòa núi nguy nga đứng sừng sững, thần sắc bình thản, lãnh đạm nhìn Phùng Hàn Tiên Đế.
“Đây là ai, vậy mà dám chống lại một quyền của Phùng Hàn Tiên Đế, hắn chỉ là một Tiên Tôn đỉnh phong mà thôi!”
“Cường giả này thật đáng sợ, có thể cứng đối cứng với Phùng Hàn Tiên Đế, tuyệt đối không phải kẻ đơn giản.”
“Đáng tiếc, có lẽ một quyền vừa rồi chỉ là nhờ may mắn, giờ thì lại một cái mạng sắp mất đi.”
Người xuất thủ chính là Diệp Lăng, Diệt Cực Kim Thân thi triển, lực lượng không ngừng sinh ra trong cơ thể hắn, chống lại một quyền của Phùng Hàn Tiên Đế cũng không phải vấn đề lớn gì.
Dù sao Phùng Hàn Tiên Đế cũng chỉ dựa vào lực lượng mà thôi, không hề thi triển thần thông, Diệp Lăng cường đại không kém bất kỳ Tam Kiếp Tiên Đế nào.
“Ngươi là ai?! Thật to gan! Dám cản đường của ta, ngươi chán sống rồi!”
Phùng Hàn Tiên Đế giận dữ hét lên, mí mắt giật giật, gã Tiên Tôn trước mắt khiến gã có cảm giác nguy cơ.
Diệp Lăng không nói gì, đi tới kéo Tiểu Hải đứng lên, khẽ lắc đầu một cái.
“Nếu ngươi cam chịu, vậy còn không bằng chết theo mẹ ngươi.”
Lời Diệp Lăng nói làm cho mọi người đều sững sờ, ngay cả Phùng Hàn cũng ngây người, người này bị làm sao vậy, hắn muốn vũ nhục Tiểu Hải đến chết sao?
“Nếu ngươi muốn giết gã, vậy hãy tu luyện thật tốt, gã chỉ là một phế vật mà thôi, không giống ngươi.”
“Cho ngươi nghìn năm, với tư chất của ngươi, giết hắn không phải chuyện bất khả thi, ngươi không cần phải... Vì một phế vật mà lãng phí mạng sống của mình.”
“Chết rồi, không báo được thù, cũng không có hy vọng gì.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, đôi mắt Tiểu Hải lập tức sáng lên, y nhìn chằm chằm Diệp Lăng, con ngươi tràn đầy hy vọng.
“Ngươi nói ai là phế vật?! Đúng là chán sống!”
Một cường giả Tiên Tôn hậu kỳ phía sau Phùng Hàn Tiên Đế rống to, ngay sau đó, Diệp Lăng xoay người trừng gã ta, ánh mắt trực tiếp đánh bay kẻ kia.
Bịch!
Mọi người sững sờ, khó tin nhìn những gì vừa xảy ra trước mắt, một ánh mắt mà thôi, thực sự khủng bố như vậy sao?
“Chó săn không có tư cách ầm ĩ trước mặt ta, nếu nói tiếp, ta sẽ giết ngươi!”
Diệp Lăng bình thản nói, khóe miệng Phùng Hàn Tiên Đế không ngừng run run, nghiến răng nghiến lợi, gã cảm giác mặt mình rất đau, như bị kẻ khác vả mặt.
“Tiểu tử! Ngươi đúng là muốn chết mà, làm thịt hắn cho ta!”
Phùng Hàn Tiên Đế rống giận, ngay sau đó, mười mấy Tiên Tôn lập tức cười dữ tợn xông lên.
“Tiểu tử, ngươi xui xẻo rồi, chuyện của Phùng Gia mà cũng dám quản, ngươi ngoan ngoãn xuống địa ngục đi!”
Mười mấy Tiên Tôn vọt lên, nhưng Diệp Lăng chỉ mỉm cười.
Ầm!
Lôi Vực ầm ầm hàng lâm, sấm sét quỷ dị đột nhiên xuất hiện trong hư không, cực kì khủng bố.
Dưới chân Diệp Lăng, lôi đình tràn ngập, hắn chính là Vương Giả chí cao vô thượng đứng trên lôi đình!
Mười mấy Tiên Tôn bị kéo xuống, lực hút đáng sợ cùng với lôi đình điên cuồng không ngừng đánh vào thân thể bọn họ.
“Cái gì?! Không được! Mọi người nhanh đánh nát cái lĩnh vực này, đáng chết, tại sao nó lại mạnh mẽ như vậy!”
“Nhanh cứu ta! Không! Tiên Đế! Tiên Đế cứu ta!”
Một đám Tiên Tôn không ngừng gào thét, sắc mặt đại biến.
Hiện nay Lôi Vực của Diệp Lăng đã trở nên vô cùng đáng sợ, mỗi đạo lôi đình đều tương đương một kích toàn lực của một cường giả Tiên Tôn hậu kỳ, đám người kia làm sao ngăn lại được.
“Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên!”
Đột nhiên, Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm, mũi kiếm lóe ánh hào quang, giữa khoảng không đột nhiên xuất hiện mấy vì sao rực rỡ quỷ dị.
Ánh sao tản ra, ong ong chấn động, ngưng tụ trên mũi kiếm.
Bạch!
Một kiếm chém ra, kiếm quang rực rỡ tung hoành khắp thiên địa, kiếm quang phi nhanh điên cuồng.
Các cường giả trừng mắt ngã xuống, trên lồng ngực xuất hiện vết thương vẫn còn róc rách đổ máu, khiến người nhìn phải run sợ.
“Cái gì?! Sao lại mạnh như thế?!”
Mọi người kinh hãi, kể cả Phùng Hàn Tiên Đế, đây là thủ đoạn gì, vậy mà một kiếm diệt mười mấy Tiên Tôn!
Tiểu Hải đứng sau lưng Diệp Lăng trợn to hai mắt, khó tin nhìn một màn trước mắt, nam nhân này quá mạnh mẽ!
Trước đây Tiểu Hải rất tự ngạo, cảm giác kiếm pháp của mình đã rất tuyệt luân, nhưng giờ xem ra, kiếm pháp của y không mạnh chút nào, quá mức tầm thường.
Mí mắt Phùng Hàn Tiên Đế không ngừng nhúc nhích, gã cười dữ tợn gật đầu.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Phùng Hàn Tiên Đế hít sâu một hơi, gã nhìn Diệp Lăng.
“Ta chẳng cần biết ngươi là ai, ta cũng không cần biết ngươi từ đâu tới đây, hôm nay ngươi sẽ phải chết, mặc kệ là ai thì cũng không thể nào cứu được ngươi!”
Phùng Hàn Tiên Đế động sát tâm, Diệp Lăng lắc đầu, khẽ mỉm cười.
“Ngươi nên nghĩ biện pháp bảo vệ mạng mình đi đã.”
Mạng gã ư?
Phùng Hàn Tiên Đế cười to, thật nực cười, chưa từng thấy một Tiên Tôn đỉnh phong nào dám nói với gã như vậy.
Chưa bao giờ có!
Ngay sau đó, Phùng Hàn Tiên Đế cầm một thanh trường kiếm, một cực phẩm Tiên khí tản ra sát cơ cuộn trào mãnh liệt.
“Ngươi nên tự nghĩ cách để mình sống sót đi!”
Phùng Hàn Tiên Đế lắc đầu, lập tức bước ra một bước.
Ùng ùng!
Thiên Đạo Chi Lực hoàn toàn bao phủ Diệp Lăng, giờ khắc này, Diệp Lăng cảm giác như thiên địa đang bài xích mình.
Chuyện gì vậy?
Khi Phùng Hàn Tiên Đế chém ra một kiếm, một bàn tay lặng lẽ xuất hiện tóm lấy thân kiếm!