Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1088 - Chương 1089: Giết Tiên Đế

Chương 1089: Giết Tiên Đế

Cực phẩm Tiên khí mà Phùng Hàn Tiên Đế cầm để điên cuồng công kích lại bị đôi tay bình thường không có gì lạ kia tóm lấy!

“Cái gì?!”

Mọi người, kể cả Phùng Hàn Tiên Đế đều kinh hãi, bàn tay này từ đâu ra, sao lại ngăn cản gã nhẹ nhàng như vậy?

Phùng Hàn Tiên Đế nghiến răng nghiến lợi, Tiên Lực chấn động, không ngừng thúc giục phát ra Thiên Đạo Chi Lực, nhưng gã lại phát hiện mình không thể nhúc nhích bàn tay kia nửa phần.

Thật đáng sợ, đây tuyệt đối không phải là thủ đoạn của Tam Kiếp hay thậm chí là Tứ Kiếp Tiên Đế, tối thiểu cũng phải là Lục Kiếp Tiên Đế!

“Động thủ với Cung Chủ nhà ta, đáng chết!”

Kẻ vừa ra tay chính là Hỏa La Thiên, lão đại Hỏa Gia Tam Ma, Bát Kiếp Tiên Đế!

Lời Hỏa La Thiên nói làm cho Phùng Hàn Tiên Đế sững sờ, Cung Chủ, Cung Chủ nào?

“Ngươi rốt cuộc là ai?!”

Phùng Hàn Tiên Đế cắn răng, Tiên khí trên tay trực tiếp bị Hỏa La Thiên cưỡng ép đoạt đi, Diệp Lăng tiếp nhận trường kiếm Hỏa La Thiên đưa tới, nhìn một chút rồi lắc đầu.

Phế vật, đối với Diệp Lăng mà nói, hiện nay chỉ có Thần khí mới hấp dẫn được hắn, còn cực phẩm Tiên khí thì đã không có chút hấp dẫn nào.

“Cho ngươi.”

Diệp Lăng trực tiếp đưa thanh cực phẩm Tiên khí này vào tay Tiểu Hải, Tiểu Hải trừng mắt, đây chính là cực phẩm Tiên khí đấy, sao lại nói cho là cho?

Một kiện cực phẩm Tiên khí trị giá mấy vạn Tiên Thạch cực phẩm, đó là một khoản tài phú kếch xù, dù Tiểu Hải táng gia bại sản thì cũng không mua được.

“Ngươi rốt cuộc là ai?!”

Phùng Hàn Tiên Đế cắn răng nghiến lợi quát, Diệp Lăng nhún vai, khinh thường liếc mắt nhìn gã.

“Không phải ngươi muốn giết ta sao? Ta đứng đây này, tới đi, nếu như ngươi không giết ta, vậy ta sẽ giết ngươi.”

Diệp Lăng khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười này lại tựa như ác quỷ trong mắt Phùng Hàn Tiên Đế, khiến cho lòng người bất an.

“Ngươi giết ta?”

Phùng Hàn Tiên Đế như vừa nghe được truyện hài buồn cười nhất, bật cười, mọi người xung quanh cũng không tin, bởi Phùng Hàn Tiên Đế có bối cảnh rất thâm hậu.

“Ha ha! Nực cười, vậy mà có người dám nói sẽ giết Phùng Hàn ta ở Vạn Lôi Thành, thật là tức cười!”

“Ngươi biết ta là ai không? Đại ca ta là Quần Sơn Đại Đế, hắn chính là thân đệ đệ của Vạn Lôi Đại Đế! Ngươi muốn giết ta, rõ ràng là ngươi không muốn sống nữa rồi!”

“Ta thừa nhận tu vi người này không tầm thường, nhưng ngươi đừng quên, nơi đây là Vạn Lôi cương vực! Dù là Lục Kiếp Tiên Đế thì thế nào!”

“Ta cam đoan, ngươi mà động đến ta thì tuyệt đối sẽ không thể ra khỏi Vạn Lôi cương vực!”

Phùng Hàn Tiên Đế cực kì tự tin, ai bảo đại ca kết bái của gã là thân đệ đệ của Vạn Lôi Tiên Đế.

Diệp Lăng bật cười, quay đầu nhìn Tiểu Hải: “Gã nói thật ư?”

Tiểu Hải cay đắng gật đầu, nếu không, Phùng Hàn Tiên Đế dựa vào cái gì mà hống hách tiêu dao trong Vạn Lôi Thành này.

“Chà, ra là có cơ cấu à.”

Diệp Lăng cười nói, người xung quanh sững sờ, rồi nở nụ cười, đến lúc này rồi mà người này còn tâm tư đùa giỡn ư.

Cơ cấu?

Cơ cấu muội muội ngươi, ngươi cho rằng ta đang đùa với ngươi đấy à?

“Tiểu tử! Nhanh giao hắn ra đây cho ta, ta sẽ không so đo chuyện ngươi giết nhiều thuộc hạ của ta như vậy!”

Phùng Hàn Tiên Đế hít sâu một hơi, quyết định nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao một cường giả Lục Kiếp Tiên Đế thừa sức giết gã.

“Đầu tiên, chúng ta không nói chuyện giữa ngươi và Tiểu Hải, nên đàm luận chuyện giữa ngươi và ta trước đã.”

Diệp Lăng mỉm cười, Phùng Hàn Tiên Đế tức muốn chửi ầm lên, đàm luận cái đầu ngươi ấy mà đàm luận, ngươi làm thịt mười mấy thuộc hạ của ta, ta còn cần đàm luận cùng ngươi à?

“Vừa rồi ngươi đã nói là muốn giết ta, mặc kệ là ai thì cũng không cứu được ta.”

“Hiện tại ta vẫn đang đứng trước mặt ngươi, chúng ta coi như là sinh tử đại địch đúng không, bình thường ta không thân thiện với sinh tử cừu nhân cho lắm.”

“Cho nên nếu bây giờ ngươi không giết ta, ta sẽ phải động thủ, đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết.”

“Tặng ngươi một câu, cũng là câu ban nãy ngươi tặng cho ta, hôm nay, mặc kệ ai tới đây thì cũng không thể nào cứu được ngươi!”

Diệp Lăng khẽ cười nói, Phùng Hàn Tiên Đế nhất thời ngẩn ra, mẹ nó, tên này nói nhảm cái gì vậy?

Một câu nói mà thôi, lại bị ngươi phân tích ra nhiều lí lẽ như vậy, ngươi phát điên hay ngươi là nhà văn vậy.

“Tiểu tử! Ngươi đang ép buộc ta ư?! Ta cho ngươi biết, phải biết đối nhân xử thế, nể mặt nhau một chút, ngày sau gặp mặt đỡ phải xấu hổ, ngươi đừng ép ta phải nóng nảy, nếu không ngươi tuyệt đối không thể ra khỏi Vạn Lôi Thành đâu!”

“Giờ thì nhanh giao tiểu tử này ra đây cho ta, ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”

Phùng Hàn Tiên Đế cắn răng nghiến lợi quát, Diệp Lăng lại lắc đầu.

“Ngươi quỳ xuống dập đầu nhận sai, ta liền tha mạng cho ngươi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”

Lời Diệp Lăng nói làm cho Phùng Hàn Tiên Đế tức ói máu, cút mẹ mày đi, ngươi nghĩ gì vậy?

“Khốn kiếp! Xem ra là ngươi muốn chết!”

Phùng Hàn Tiên Đế rống giận, ánh mắt Diệp Lăng trở nên lạnh lẽo, lắc đầu.

“Giết hắn đi.”

Ba chữ đơn giản, Hỏa La Thiên đứng cạnh Diệp Lăng trực tiếp xuất thủ, bàn tay chộp tới phía Phùng Hàn Tiên Đế.

Ùng ùng!

Lòng bàn tay hiện lên hỏa quang đáng sợ, mang theo lực lượng vô biên làm người ta kinh ngạc run sợ.

Phùng Hàn Tiên Đế trừng mắt, thân ảnh nhanh chóng phóng lên cao, muốn trốn khỏi một chưởng này, gã mồ hôi đầm đìa, sợ run cả người.

“Muốn giết ta ư?! Không dễ vậy đâu!”

Phùng Hàn Tiên Đế cắn răng, gã quyết định đến Vạn Lôi phủ tìm Quần Sơn Đại Đế giúp gã báo thù, nhưng ngay sau đó, gã trừng lớn mắt, cảm giác hít thở không thông.

Phía sau lưng gã, một Hỏa Long dữ tợn mang theo khí tức đáng sợ đang gào thét lao về phía gã.

“Không!”

Phùng Hàn Tiên Đế khiếp sợ, nhưng ngay cả lực lượng chạy trốn cũng không có, bởi vì trong nháy mắt này, gã cảm giác có một cỗ lực lượng kinh khủng giam cầm gã ở đây.

Ùng ùng!

Hỏa Long nổ tung giữa khoảng không, lực lượng kinh khủng khiến thiên địa chấn động rung rung.

Sau khi Hỏa Long phát nổ, Phùng Hàn Tiên Đế đã nổ thành mảnh nhỏ, đã chết hoàn toàn.

“Xong rồi! Kẻ kia gây ra đại hoạ rồi!”

“Tiểu Hải! Nhanh! Mau chạy trốn đi, Quần Sơn Đại Đế mà tới đây thì không trốn được nữa đâu!”

“Tiểu tử, ngươi cũng mau trốn đi! Quần Sơn Đại Đế chính là thân đệ đệ của Vạn Lôi Đại Đế!”

Sắc mặt người xung quanh hoàn toàn thay đổi!

Diệp Lăng lại chỉ mỉm cười, một Tam Kiếp Tiên Đế chết mà thôi, có thể xảy ra chuyện lớn gì.

“Đi thôi, ta cùng ngươi đi chôn cất mẫu thân ngươi.”

Diệp Lăng nói, Tiểu Hải cắn răng gật đầu, viền mắt đỏ lên.

Sau khi ba người biến mất, từng đạo khí tức cường đại vọt tới đây, toàn bộ đều là quân lính thủ vệ thành.

“Chuyện gì đã xảy ra?!”

Thủ lĩnh rống giận, đám người xung quanh run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Bình Luận (0)
Comment