Trên một đỉnh núi nhỏ ngoài Vạn Lôi thành, Diệp Lăng cùng Hỏa La Thiên đứng phía sau Tiểu Hải, lẳng lặng nhìn thiếu niên khóc ròng ròng.
Tiểu Hải quỳ gối trên mặt đất ướt át, mười ngón tay dùng sức đào đất, nước mắt lặng yên rơi xuống, tay y không ngừng vỗ vào một gò đất.
“Mẹ! Người ngủ yên đi, Phùng Hàn đã chết, thịt nát xương tan! Người có thể yên nghỉ rồi!”
Tiểu Hải đứng dậy, xoay người nhìn Diệp Lăng, hít sâu một hơi, rồi đột nhiên quỳ xuống.
“Miêu Hải ta cả đời này nguyện làm nô, nếu có dị tâm, trời giáng ngũ lôi tru diệt!”
Miêu Hải, cũng chính là Tiểu Hải, y giơ tay kiên nghị nói, Diệp Lăng lắc đầu nâng y dậy.
“Sự tự do là của chính ngươi, ta không cần, nếu ngươi không có nơi nào để đi, vậy đến Lôi Cung Lôi Vực, báo tên ta là được.”
“Ngươi không nên về Vạn Lôi Thành nữa, nếu không sẽ gặp nguy hiểm, những việc khác ngươi không cần phải xen vào.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, Miêu Hải là một mầm mống tốt, hắn đã bảo Hỏa La Thiên truyền âm cho Diệp Phi, nhắc Diệp Phi phải dạy dỗ y thật tốt, sau này y tuyệt đối sẽ là một cường giả.
Miêu Hải gật đầu, biết ở lại cũng không có tác dụng gì, chỉ thêm phiền phức cho Diệp Lăng.
“Chủ tử, ta đến Lôi Vực chờ ngươi!”
Miêu Hải gật đầu nói, lập tức xoay người phóng lên cao, Diệp Lăng nhìn thân ảnh Miêu Hải rời đi, liếc nhìn Hỏa La Thiên một cái.
“Ngươi cảm thấy thiên phú của y thế nào?”
Diệp Lăng khẽ cười, Hỏa La Thiên cũng nở nụ cười: “Cung Chủ, ánh mắt ngươi có bao giờ kém đâu, đi thôi, chúng ta phải trở về rồi.”
Vạn Lôi Thành, Diệp Lăng mới vừa cùng Hỏa La Thiên vào thành, mười mấy cường giả Tiên Tôn Tiên Vương đã bao vây hai người lại.
Lập tức, một gã cường giả Tiên Tôn đỉnh phong mặc kim giáp đi tới, thần sắc nghiêm túc, trong con ngươi xẹt qua một tia ngưng trọng.
“Hai hung thủ giết người các ngươi mà dám quay lại, đúng là tự tìm đường chết!”
Dù biết Diệp Lăng và Hỏa La Thiên đã giết Phùng Hàn Tiên Đế, Tiên Tôn mặc kim giáp kia cũng không sợ hãi chút nào, dù sao bọn họ chính là cận vệ quân của Vạn Lôi Thành, sau lưng là Thất Kiếp Tiên Đế Vạn Lôi Đại Đế.
“Thế nào, muốn xử tội ngay tại đây hay sao?”
Diệp Lăng mỉm cười, không có vẻ gì là lo lắng,... Kẻ này không giết được hắn, hắn còn Hỏa La Thiên đi theo, hai người bọn họ có thể tùy ý ra vào Vạn Lôi Thành, không kẻ nào có thể ngăn cản được.
Cách đó không xa, Quần Sơn Đại Đế thần sắc dữ tợn nhìn đống máu thịt nát bét trên mặt đất, phẫn nộ cắn răng.
Bên cạnh gã, một nữ nhân dáng điệu không tệ khóc ròng ròng lôi kéo Quần Sơn Đại Đế: “Đại ca! Ngươi phải báo thù cho Phùng Hàn, hắn chết quá thê thảm!”
“Ngươi là đại ca của hắn, hung thủ kia lại dám không nể thanh danh ngươi, ngươi phải báo thù rửa hận cho hắn!”
Nữ nhân này là lão bà của Phùng Hàn Tiên Đế, thấy nam nhân mình dựa vào biến thành thịt nát thì suýt nữa đã té xỉu.
Quần Sơn Đại Đế nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt đỏ lên, đúng lúc này, một gã sĩ binh vội vã chạy tới, nói rằng đã bắt được hung thủ.
“Hai tên khốn kiếp kia! Lão tử ta băm nát bọn hắn!”
Quần Sơn Đại Đế vô cùng phẫn nộ rời đi, gã và Phùng Hàn có quan hệ rất tốt, nếu không thì đã không kết bái thành huynh đệ.
Gã đương nhiên biết bản tính của Phùng Hàn, nhưng ở trong mắt gã, huynh đệ của mình không phải nên hoành hành ngang ngược ư, nếu không sao gã lại luôn bảo vệ y chứ?
Chưa đi được mấy bước, một đám chiến sĩ đã áp giải Diệp Lăng và Hỏa La Thiên đi tới trước mặt Quần Sơn Đại Đế.
“Hai tên khốn kiếp các ngươi thật to gan, vậy mà dám giết huynh đệ của ta!”
Quần Sơn Đại Đế nghiến răng nghiến lợi, cực kì phẫn nộ.
Diệp Lăng lại lắc đầu: “Vẽ đường cho hươu chạy, chết thì chết thôi, chẳng sao cả.”
Cái gì?!
Đến lúc này lại vẫn dám nói năng lỗ mãng!
Quần Sơn Đại Đế cảm giác mình đang bị tên khốn kiếp trước mắt khinh miệt.
“Khốn kiếp! Bổn Tọa làm thịt ngươi!”
Quần Sơn Đại Đế đột nhiên xuất thủ, thực lực của gã không hề yếu, cũng là người nổi bật bên trong Tứ Kiếp Tiên Đế.
Đáng tiếc, khi lực lượng gã dâng trào lao đến trước mặt Diệp Lăng thì phải ngừng lại.
Ầm ầm!
Hỏa La Thiên xuất thủ, chỉ một quả đấm đã trực tiếp đánh nát công kích của Quần Sơn Đại Đế.
“Nếu dám động thủ nữa, vậy đừng trách ta không cho đại ca ngươi mặt mũi!”
Hỏa La Thiên lạnh lùng nói, Quần Sơn Đại Đế nóng nảy, ở trong Vạn Lôi thành, sao gã phải dựa vào mặt mũi đại ca!
“Ha ha! Được! Được! Được!”
Lặp lại chữ được 3 lần như vậy là có thể hiểu hiện giờ Quần Sơn Đại Đế tức giận thành cái dạng gì.
Huynh đệ kết bái bị giết chết, gã lại bị uy hiếp, điều này chính là vũ nhục đối với Quần Sơn Đại Đế bình thường không ai bì nổi.
“Cho đại ca ta mặt mũi ư?”
“Để ta xem, hôm nay người nào nể mặt ngươi!”
Oanh, Quần Sơn Đại Đế nổi giận gầm lên một tiếng, vỗ ra một chưởng, không khoảng không đột nhiên hiện lên một tòa núi lớn!
Ngọn núi lóe lên khí tức hùng hậu, phóng ra tia sáng vàng mịt mờ.
Thời khắc ngọn núi xuất hiện, Tiên Khí trong thiên địa hoàn toàn sôi trào.
Diệp Lăng vẫn cười lạnh, thủ đoạn không tồi, đáng tiếc.
Hỏa La Thiên thì lắc đầu, nếu còn dám động thủ, vậy gã liền làm thịt cho xong việc, đối với Hỏa La Thiên mà nói, Vạn Bảo Cư mà gã còn dám cướp, huống chi là đệ đệ của Thất Kiếp Tiên Đế?
Nhưng thời khắc ngọn núi sắp rơi xuống, đột nhiên, một bàn tay khổng lồ tản ra lôi đình xuất hiện.
Bàn tay kia cầm lấy ngọn núi, rồi bỗng nhiên dùng sức bóp nát!
Một tiếng ầm vang, Tiên Khí càn quét tứ phương, một thân ảnh chậm rãi hiện lên giữa khoảng không.
“Tham kiến Đế Quân!”
Ngay sau đó, tất cả cường giả đều cung kính hô, người đàn ông trung niên vừa xuất hiện kia chính là bá chủ của Vạn Lôi cương vực, Vạn Lôi Đại Đế!
“Huynh đệ ta không hiểu quy củ, xin Diệp Cung Chủ chớ nên tức giận.”
Vạn Lôi Đại Đế hạ xuống, đi tới trước mặt Diệp Lăng, nhẹ giọng nói.
“Thường nghe người khác nói ba Đế Quân Hỏa Gia không giống bình thường, hôm nay gặp được, quả nhiên là rồng trong loài người.”
Diệp Lăng và Hỏa La Thiên mỉm cười, không vả mặt Vạn Lôi Đại Đế.
“Đại ca!”
Quần Sơn Đại Đế nghe vậy thì lập tức nóng nảy, kẻ này chính là chủ nhân Lôi Vực ư?
Nhưng dù thế nào, hắn dám xuất thủ trong thành, vậy chính là đã phạm tội lớn.
“Ngươi câm miệng cho ta!”
“Bình thường Phùng Hàn hoành hành ngang ngược, làm đủ trò xấu, chết cũng là đáng đời!”
“Ngươi lập tức trở lại trong phủ diện bích hối lỗi cho ta!”
Vạn Lôi Đại Đế lạnh giọng quát, Quần Sơn Đại Đế muốn cãi lại, nhưng Vạn Lôi Đại Đế đã nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lẽo, Quần Sơn Đại Đế hít sâu một hơi, cắn răng nghiến lợi rời đi.
“Diệp Cung Chủ, mời ngươi đến phủ tụ họp một chút.”
Vạn Lôi Đại Đế khẽ cười nói, Diệp Lăng và Hỏa La Thiên gật đầu.
Ba người phóng lên cao, để lại một đám trợn mắt há hốc mồm.