.
.
--------------------------
Khi một luồng Hỗn Độn Chi Khí đi vào trái tim Diệp Lăng, toàn thân hắn bùng lên hỏa quang nóng rực, không thể ngăn cản!
Thùng thùng!
Nhịp tim trầm ổn nảy lên, mỗi nhịp đều như vạn Cự Long đang gầm thét.
Huyết dịch sôi trào, Hỗn Độn Chi Khí chui vào trong tim, lực lượng huyền diệu trực tiếp biến thành khởi nguồn năng lượng!
Từng luồng Thiên Đạo Chi Khí du tẩu trong cơ thể Diệp Lăng cũng đã được luyện hóa hoàn toàn, cảnh giới hơi buông lỏng, nhưng vẫn không có khả năng đột phá Tiên Đế.
Nếu là người thường, dùng một chén Nhất Hoằng Thanh Chu là đã có thể đột phá đến Tiên Đế, thế nhưng Diệp Lăng thì không.
Cửu Đại Tiên Anh biến Diệp Lăng thành một kẻ tham ăn, sức chứa lực lượng hơn xa tưởng tượng của thường nhân.
Diệp Lăng mở mắt, cảm thụ lực lượng trong cơ thể, hắn mỉm cười.
Lại mạnh hơn rồi, hắn không ngờ được rằng ở cảnh giới Tiên Tôn mà hắn đã cường đại đến tình trạng này, quả thực là muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cửa bị đẩy ra, Hỏa La Thiên đi vào, gã cảm ứng được Diệp Lăng đã kết thúc mới đi vào trong nhà.
“Cung Chủ, Vạn Lôi Đại Đế không phải hạng hiền lành gì, ta cảm thấy nên đề phòng thì hơn.”
Hỏa La Thiên bình thản nói, Diệp Lăng gật đầu, hắn cũng biết điều này.
Đừng nói là Vạn Lôi Đại Đế, dù là hắn, nếu như bị người khiêu khích như vậy ở Lôi Vực, chỉ sợ cũng đã không nhịn được mà trừng trị kẻ này.
“Hắn có thể nhịn đến bây giờ đã là ngoài dự liệu của ta.”
Diệp Lăng cười, sau đó hít sâu một hơi, ánh mắt xán lạn: “Nhưng trước khi chúng ta tới đây đã biết kẻ này không có ý tốt gì rồi, không phải sao?”
“Chuyện gì muốn đến rồi sẽ đến, có ngươi ở đây, ta rất yên tâm.”
Hỏa La Thiên lắc đầu cười nói: “Cung Chủ nói vậy, ta có thể hiểu là ngài đang chế giễu ta không?.”
“Này này, ai chế giễu ngươi, ngươi là Bát Kiếp Tiên Đế, là Hỏa Gia Tam Ma hung danh hiển hách, trấn áp bao nhiêu ngưu quỷ xà thần.”
Diệp Lăng vội vã nói, người này nghĩ lung tung cái gì, hắn đang nói lời thật tâm thật ý đấy.
“Lúc trước ở Vạn Bảo Cư, đại quân Tiên Đế của ngài khiến ba chúng ta không sinh nổi dũng khí chạy trốn.”
“Người cầm đầu còn là ba Cửu Kiếp Tiên Đế, trời ạ, ngài biết khi đó ta tuyệt vọng thế nào không.”
“Nếu ngài thật sự ra tay, truyền âm ra lệnh diệt Vạn Lôi cương vực này, thì dù là Vạn Lôi Đại Đế thì cũng sẽ tan tành mây khói trong nháy mắt.”
Hỏa La Thiên buồn bực nói, gã biết Cửu Kiếp lãnh thổ rất mạnh, nhưng không biết quân đoàn đi bắt bọn họ cũng đều là Cửu Kiếp Tiên Đế.
Diệp Lăng cười mà không nói gì, trước đây quân đội đi bắt Hỏa Gia Tam Ma là cận vệ quân tinh anh nhất của Cửu Kiếp Cương Vực, trong đó, Đô Thống cùng với hai Phó Đô Thống đều là Cửu Kiếp Tiên Đế.
“Đến rồi!”
Đúng lúc này, Hỏa La Thiên đột nhiên nói, Diệp Lăng gật đầu, con ngươi híp lại, lộ ra sự sắc bén.
“Ha ha! Khiến Diệp Cung Chủ đợi lâu, thực sự là lỗi của Bản Đế.”
Đột nhiên, một tiếng cười sang sảng vang lên, Vạn Lôi Đại Đế trực tiếp đi vào trong gian nhà.
Chỉ có một mình y, ngay cả Quần Sơn Đại Đế cũng không đi theo, Vạn Lôi Đại Đế vào trong nhà liền ngồi xuống.
“Diệp Cung Chủ, thật có lỗi, Bản Đế tới hơi muộn.”
Vạn Lôi Đại Đế lắc đầu nói, sau đó vỗ tay một cái, một người đi vào phòng, không phải ai khác, đó chính là Quần Sơn Đại Đế.
Quần Sơn Đại Đế bưng bàn rượu, trên bàn có một bầu rượu Dương Chi Bạch Ngọc, gã để lên bàn bên cạnh Vạn Lôi Đại Đế.
“Diệp Cung Chủ, ta đây mạn phép gọi ngươi một tiếng huynh đệ.”
“Chuyện hôm nay Bản Đế cũng không ngờ được, Bản Đế xin bồi tội với ngươi.”
Vạn Lôi Đại Đế trực tiếp rót ra một chén rượu, sau đó đưa tới trước mặt Diệp Lăng.
Diệp Lăng không do dự, trực tiếp bưng rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó mỉm cười đặt chén lên bàn.
Nhưng đồng thời, Cửu U Đế Công trong cơ thể Diệp Lăng cũng điên cuồng vận chuyển, bao vây rượu lại, trong nháy mắt đã luyện hóa vô ảnh vô tung.
Diệp Lăng rất tự tin, dù là rượu độc thì sao, đối với hắn mà nói, thứ đó chẳng có tác dụng gì.
Cửu U Đế Công có thể thôn phệ tất cả mọi thứ, dù là kịch độc thì cũng có thể chuyển hóa thành năng lượng cho chính mình, nếu không Diệp Lăng đã không uống chén rượu này.
Hắn biết Vạn Lôi Đại Đế không tới để bồi tội, mà là có âm mưu.
“Được! Thực hào sảng!”
Vạn Lôi Đại Đế cười lớn, sau lưng y, Quần Sơn Đại Đế cũng nở nụ cười vô cùng rực rỡ.
“Chúng ta nói thẳng đi.”
“Thế đạo hiện này không tốt đẹp gì, mà Diệp Cung Chủ ngươi đây lại có ý đồ cắn nuốt lãnh thổ xung quanh.”
“Diệp Cung Chủ rất mạnh, đã nhanh chóng chiếm lấy ba lãnh thổ thượng đẳng, còn chấn nhiếp các lãnh thổ khác.”
“Các lãnh thổ còn lại đều là thế lực bộ hạ đã thần phục ta nhiều năm, bây giờ Diệp Cung Chủ ngươi làm như thế, khiến Bản Đế rất khó xử.”
“Diệp Cung Chủ có phải nên dừng lại ở đây hay không, dù sao nếu tiếp tục cũng là không nể mặt Bản Đế.”
Vạn Lôi Đại Đế cười nói, Diệp Lăng thì nhíu mày rồi nở nụ cười, nụ cười rất ung dung.
“Đế Quân nói đùa.”
“Ta thế đơn lực mỏng, Đế Quân ngươi có hàng vạn hàng nghìn lãnh thổ dưới trướng, cường giả nhiều như mây, sao lại để ý đến mấy lãnh thổ Lôi Vực ta chiếm đoạt chứ?”
“Huống hồ ta không hề trêu chọc Vạn Lôi cương vực, Đế Quân nói vậy, có phải là quản quá rộng hay không?”
Nụ cười trên mặt Vạn Lôi Đại Đế cứng lại, nhưng lập tức khôi phục.
“Diệp Lăng! Hình như ngươi quá coi trọng mình rồi?”
“Ta cho ngươi biết! Hôm nay, dù ngươi muốn hay không thì cũng phải bằng lòng!”
“Nếu không, lão tử không dám hứa chắc ngươi có thể ra khỏi cánh cửa này hay không đâu!”
Quần Sơn Đại Đế vỗ bàn trừng mắt, Diệp Lăng nhìn Vạn Lôi Đại Đế, cái tên này ban nãy còn cười híp mắt bây giờ đã trầm mặt lại.
Diệp Lăng lắc đầu, đứng dậy nhìn Quần Sơn Đại Đế liếc, cười châm chọc.
“Chỉ bằng ngươi sao? Ngươi không có tư cách nói lời như vậy trước mặt ta.”
“Ta tới Vạn Lôi cương vực là cho Đế Quân ngươi mặt mũi, ở đại hội thưởng trà, Đế Quân đã ba phen mấy bận đánh mặt ta.”
“Ta thấy đừng nên so đo quá như vậy, nếu không không kẻ nào được lợi cả, ngươi cảm thấy thế nào?”
Diệp Lăng chậm rãi nói, giọng nói cực kỳ băng lãnh.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, từng luồng sát cơ kinh khủng đè nén trong không trung, không phân rõ là của người nào.
“Diệp Lăng, ta cảm thấy ngươi quá đáng thương.”
“Biết tại sao không?”
“Bởi vì ngươi sắp chết đến nơi mà còn không tự biết!”
Quần Sơn Đại Đế đánh một chưởng, cái bàn trước mặt Diệp Lăng nát bấy!