Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1119 - Chương 1120: Một Chén Rượu Một Thế Giới

Chương 1120: Một chén rượu một thế giới

Dù Diệp Lăng kiến thức rộng, từng đến rất nhiều di tích và nơi tọa hóa, nhưng hắn chưa từng thấy cảnh tượng này, nơi khác có chỗ nào mà không phải là đao quang kiếm ảnh, tinh phong huyết vũ.

Bây giờ nơi Xích Viêm Tiên Đế tọa hóa lại tràn đầy đồ ăn cùng rượu, đùa gì thế!

Hiển nhiên là Hồng Linh cũng không dự liệu được, nàng chỉ biết là có truyền thừa, nhưng không biết chi tiết ra sao, bởi vì trước khi Hồng Viêm Thiên chết, y chưa nói gì với nàng.

Hai người bước vào trong đại điện, trên chủ vị ở trung ương chậm rãi xuất hiện một thân ảnh.

Thân ảnh cao tráng ngồi trên kim tọa, mặc đại bào đỏ sậm, trên khuôn mặt lộ vẻ tang thương, cô đơn khiến cho lòng người ê ẩm, dường như là tràn đầy tuyệt vọng với chuyện nào đó.

“Nhiều năm như vậy, rốt cục Xích Viêm bộ tộc xuất hiện một Nữ Vương.”

Người này chậm rãi nói, sau đó khẽ mỉm cười, rồi hắn nhìn Diệp Lăng, trong con ngươi lóe lên một tia tinh quang.

“Chà chà, không ngờ rằng một người vô tình như ta lại gặp được một kẻ đa tình, thực sự là tạo hóa trêu ngươi.”

“Hai người các ngươi uống ba chén tình kiếp tửu thì coi như qua cửa.”

“Sau đó là được tiếp thu truyền thừa của ta, còn phân phối ra sao, các ngươi tự quyết định.”

Xích Viêm Tiên Đế chậm rãi nói, lời này làm cho Diệp Lăng sững sờ, cảm thấy không tin nổi, uống ba chén rượu liền qua?

Vậy thì quá đơn giản, nhưng tuyệt đối không thể chỉ đơn giản như vậy, nếu không vì sao các đời tộc trưởng của Xích Viêm bộ tộc không có kẻ nào thành công?

Chẳng lẽ đều dị ứng cồn sao?

Hồng Linh cũng vô cùng kinh ngạc, đối với tiên nhân mà nói, rượu hầu như không có tác dụng gì.

Trừ phi là chí bảo vô cùng hiếm thấy, nhưng những loại rượu ấy đều ẩn chứa Thiên Đạo Chi Lực hoặc là quy tắc nào đó.

“Ba chén tình kiếp tửu, uống vào tựa như vượt qua một đời, nếu hai người các ngươi có thể thành công vượt qua khảo nghiệm của ta, vậy có thể tiếp thu truyền thừa của ta.”

Xích Viêm Tiên Đế bình thản nói, Diệp Lăng cuối cùng cũng hiểu.

Một chén rượu chính là một cái huyễn cảnh, không phải là Diệp Lăng chưa từng thấy thủ đoạn phi phàm như vậy, loại khảo nghiệm này cũng rất khó.

Bởi vì không có đáp án chính xác, đúng hay sai do kẻ khác định đoạt, không phải đơn giản như chiến đấu chỉ cần thắng là được.

Diệp Lăng và Hồng Linh nhìn nhau. Bỗng nhiên, sáu ly rượu xuất hiện trước mặt hai người, mỗi người cần tự uống ba chén.

“Uống đi!”

Diệp Lăng lấy một chén, uống một hơi cạn sạch, Hồng Linh cũng bưng lên uống hết.

Hai người nhanh chóng uống hết ba chén, trong nháy mắt, tròng mắt hai người dần trở nên mê mang, thậm chí có chút ngây dại.

“Một chữ tình, thiên đạo khó giải, vạn người vạn đường, không biết con đường của hai người sẽ như thế nào.”

Xích Viêm Tiên Đế dứt lời, thân ảnh chậm rãi biến mất, chỉ để lại hai người ngồi xếp bằng dưới đất, không có khí tức dao động.

Diệp Lăng cảm thấy đầu óc mơ hồ, có vẻ đã ngủ say rất lâu.

Khi hắn tỉnh lại, hắn ở trong một sơn động, gió lạnh càn quét, tuyết rơi trắng xóa, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình chậm rãi biến mất.

Loại cảm giác này khiến hắn có chút sợ hãi.

Khi hắn tỉnh hồn lại, hắn đã thay đổi, hắn tên Diệp Lăng, thân phận là một đệ tử môn phái thế tục.

Trong số các đệ tử đời thứ ba của phái Thiên Sơn, tu vi Diệp Lăng không tệ, phân theo bốn đại cảnh giới Thiên Địa Huyền Hoàng thì hắn đã là cao thủ Huyền cảnh.

Ở trong giang hồ cũng nổi danh một phương, chỉ có cường giả hai đại cảnh giới Thiên Địa là mạnh hơn hắn.

Lúc trước hắn phạm lỗi, cho nên bị sư phụ phạt đến sơn động này diện bích hối lỗi, đã hơn 60 ngày.

“Cũng không biết sư tỷ có thể qua đây hay không?”

Diệp Lăng lắc đầu, sư tỷ trong miệng hắn chính là Hồng Linh, cao thủ Địa Cảnh hậu kỳ, uy danh hiển hách trên giang hồ!

Cảm tình giữa hắn và Hồng Linh rất tốt, thậm chí chỉ còn cách một tầng giấy chưa đâm thủng, nhưng hai người lại không ai nói gì.

Tuyết càng rơi càng lớn, cuồng phong gào thét, gió lạnh thổi từ ngoài sơn động vào trong, khiến Diệp Lăng cảm thấy rất lạnh.

Diệp Lăng vội vã chạy vào trong góc sơn động, cầm củi khô nhặt được lúc trước châm lửa, ngọn lửa chậm rãi bùng lên.

Cảm thấy ấm áp, Diệp Lăng hít sâu một hơi, trong đôi mắt lộ chút thất lạc, Hồng Linh vẫn chưa tới.

Hắn biết, bão tuyết lớn như vậy, dù Hồng Linh muốn tới thì hắn cũng không yên tâm, nhưng vẫn cảm thấy thất vọng.

Không biết vì sao, một ngày không gặp được nàng, hắn lại cảm thấy buồn bực, kỳ thực hắn biết, đó chính là tình, tình đã mọc rễ nẩy mầm.

Ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, nhưng gió rét bên ngoài càng ngày càng lớn, Diệp Lăng cảm thụ cái lạnh bên ngoài, hắn lắc đầu.

“Nếu ta đột phá đến Địa Cảnh, vậy thì sẽ có cương khí hộ thể, không cần sợ lạnh nữa rồi.”

Diệp Lăng mỉm cười, nhưng hắn biết mình không có cơ hội, tư chất của hắn quá kém.

Trong toàn bộ đệ tử đời thứ ba phái Thiên Sơn, chỉ có Hồng Linh đột phá đến Địa Cảnh, hơn nữa đã là cường giả hậu kỳ.

Cường giả cấp bậc này đều là nhân vật nổi tiếng giang hồ, thậm chí có thể khai sơn lập phái.

“Tiểu gia hỏa, không cố gắng diện bích hối lỗi, nghĩ gì thế.”

Đột nhiên, một thanh âm dí dỏm vang lên, Diệp Lăng đứng dậy, kích động nhìn Hồng Linh cầm bình rượu chậm rãi đi về phía hắn.

“Sư tỷ! Sao ngươi lại tới đây! Bão tuyết lớn như vậy, ngươi còn lên núi làm gì?”

Diệp Lăng vừa khẩn trương vừa kích động, hai tay không ngừng xoa xoa, cực kỳ giống đứa trẻ thấy đồ chơi nó thích.

“Nếu ta không tới, sợ là hôm nay ngươi sẽ cả đêm ngủ không ngon.”

“Hơn nữa, nếu ta không tới, ai sẽ đưa cơm cho ngươi, ngươi chịu đói bụng được sao.”

Hồng Linh ngồi xuống bên người Diệp Lăng, thân thể nàng chấn động, nội lực cuồn cuộn xuất hiện bao Diệp Lăng lại.

Hắn thấy cảm giác ấm áp bao quanh, Diệp Lăng mỉm cười, mở nút bình rượu, uống một hớp lớn.

“Sảng khoái!”

Diệp Lăng lau rượu trên khóe miệng, cười to.

Hồng Linh cũng cười, sau đó nhẹ thở dài.

“Diệp Lăng, ngày mai ta không tới được.”

Diệp Lăng sững sờ, Hồng Linh cười một tiếng, lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.

“Ngày mai danh môn chính đạo tập hợp, muốn đi tru diệt giáo chủ Ma giáo Quý Vũ Minh, cao thủ trên Địa cảnh của phái Thiên Sơn chúng ta đều phải đi.”

Nghe ba chữ Quý Vũ Minh, Diệp Lăng run lên, con ngươi trừng tròn vo.

Bình Luận (0)
Comment