Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1118 - Chương 1119: Nơi Tọa Hóa

Chương 1119: Nơi tọa hóa

Một thế giới, sự phát triển và hy vọng của một chủng tộc đều đặt lên vai một nữ nhân, quả thực không dễ dàng.

Không biết biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt còn bị làm khó trên phương diện này, khổ không thể tả, huống hồ là một cái cô gái yếu đuối.

Nàng có thể chống đỡ nhất thời, nhưng nữ nhân nhu nhược từ trong xương cũng là thiên tính của nữ nhân, dù ai ưu việt cỡ nào thì cũng đều như vậy.

Cả đêm không nói chuyện, hai người cứ bình tĩnh ngồi trong đình như vậy.

Bình minh, khi ánh rạng đông đầu tiên lặng yên xuất hiện, Hồng Linh đứng dậy, khuôn mặt lộ vẻ bình tĩnh.

“Cám ơn ngươi.”

Ba chữ đơn giản ẩn chứa hàm nghĩa vô hạn, Diệp Lăng gật đầu không nói gì, hắn xoay người rời khỏi.

Nhìn Diệp Lăng rời đi, trên khuôn mặt bình tĩnh của Hồng Linh lộ chút vẻ cô đơn, nếu nàng không phải Nữ Vương, nếu Diệp Lăng là tộc nhân Xích Viêm nhất tộc. Có thể, nàng sẽ không màng dù tương lai có khó khăn hiểm trở thế nào, thì cũng sẽ nỗ lực trở thành nữ nhân của người nam nhân kia.

Đôi khi cảm tình chính là như vậy, dù hai người nhất kiến chung tình, nhưng cuộc đời sẽ là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể đụng tới.

Một buổi trưa trôi qua, Hồng Linh tới nơi Diệp Lăng nghỉ ngơi tìm hắn.

“Đi thôi, nhưng muốn tiến vào nơi lão tổ tọa hóa cần rất nhiều thời gian, các tộc trưởng trước đây nhận truyền thừa tối thiểu cũng là trăm năm.”

“Nếu ngươi cần gì thì hãy làm xong rồi lại tiến vào, nếu không thì không thể ra ngoài giữa chừng được.”

Diệp Lăng lắc đầu, đêm qua, một trong ba chân thân của hắn đã ra khỏi Xích Viêm thế giới, về tới Cửu Kiếp lãnh thổ.

Ban đầu hắn nghĩ một chân thân khác cũng nên trở về Lôi Vực, nhưng để phòng ngừa gặp chuyện ngoài ý muốn ở nơi tọa hóa, hắn lại giữ lại.

Đây chính là lợi ích của Nhất Khí Hóa Tam Thanh, chia ra làm ba, mỗi người đều là chân thân, rất cường hãn.

Nếu không thì sao có thể trở thành con bài chưa lật trong tay Tam Thanh đạo tôn, khiến vô số Tiên Đế khát vọng.

“Đi thôi, trăm năm chỉ là chớp mắt mà thôi.”

Diệp Lăng lắc đầu, với hắn mà nói, trăm năm gần như chỉ là trong nháy mắt, hiện nay tu vi của hắn đã là Tiên Đế, không có khái niệm với thời gian, cho nên trăm năm rất ngắn, chỉ là một lần bế quan mà thôi.

Diệp Lăng theo Hồng Linh đi ra ngoài viện, ngay sau đó hắn lập tức ngẩn người, trừng mắt kinh ngạc.

Trong sân là hai hàng Tiên Tôn, bên cạnh là các nữ nhân thẹn thùng, có người cúi đầu, còn người to gan đánh giá Diệp Lăng.

“Hừ! Đây đều là nữ nhân của Xích Viêm nhất tộc ta, đến vậy mà không được nữa thì không ai lọt nổi mắt ngươi, nhìn ta đi!”

“Đúng! Nhìn đi, coi trọng thì nhận lấy, nhận rồi thì ở rể Xích Viêm nhất tộc ta!”

“Ở rể cái rắm, chúng ta đang báo thù, người này coi thường Nữ Vương Xích Viêm nhất tộc ta, tên khốn kiếp!”

Diệp Lăng ngu người, đám người này điên à?!

“Hồng Linh, mau đi thôi!”

Chớp mắt một cái, Diệp Lăng đã biến mất, nhanh như một cơn gió.

Hồng Linh bất đắc dĩ nhìn hai hàng người, đám người này cao ngạo, thậm chí ở phương diện này mà cũng không muốn chịu thua sao?

Bên ngoài Thánh thành, Diệp Lăng xoa mồ hôi trên trán, hắn từng xông xáo rất nhiều lãnh thổ, đã bao giờ gặp phải tình huống này.

Quá đáng sợ, còn kinh khủng hơn cả giết người.

“Kỳ thực ngươi có thể ở lại, ta có thể tặng vương vị cho ngươi.”

Hồng Linh đang sóng vai cùng Diệp Lăng đột nhiên nói, Diệp Lăng lắc đầu không hề nghĩ ngợi.

“Thôi, ở tam giới ta có rất nhiều ràng buộc, không thích hợp trốn tới đây lánh đời.”

Diệp Lăng dứt khoát nói, nếu hắn trốn tới đây, sợ rằng đám nữ nhân kia sẽ nổi điên, tới quậy cho Xích Viêm thế giới gà chó không yên.

Hắn biết rõ thủ đoạn của đám nữ nhân kia, không ai kém Hồng Linh.

Hồng Linh mỉm cười, trong nụ cười không giấu được sự cô đơn.

Diệp Lăng rất buồn bực, chẳng lẽ hắn có mị lực như thế à?

Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người tới một dãy núi, dãy núi rất cao, xanh um tươi tốt.

Trong dãy núi là một sơn cốc, hai người tới cửa sơn cốc, bên trong là sương trắng mịt mờ.

“Đây chính là nơi lão tổ tọa hóa, bao nhiêu năm qua, ngươi là người ngoại tộc đầu tiên tới đây.”

Hồng Linh nghiêm túc nhìn Diệp Lăng.

“Chà, vậy làm sao bây giờ, hay ta lấy ngươi, ngươi thành vợ ta.”

Diệp Lăng cười hắc hắc, giơ giơ lên đầu cười đắc ý.

Hồng Linh cúi đầu hé miệng cười, rồi nàng ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Diệp Lăng: “Được, nhưng ngươi dám không?”

Tự đào hố chôn mình, Diệp Lăng không dám tiếp lời, hắn lấy chìa khóa ra.

Hồng Linh nhận chìa khoá, rồi lại lấy thêm tám chìa khoá khác ra, nàng ném chín chìa khóa vào trong không trung, chúng chậm rãi lơ lửng.

Hồng Linh ngồi xếp bằng, khuôn mặt ngưng trọng lại thành kính không gì sánh được, mười ngón tay kết ấn.

Rầm rầm!

Hào quang phiêu miểu lượn lờ giữa các ngón tay nàng, Tiên Khí vốn trầm tĩnh dần dần động đậy, rất có nhịp điệu.

“Mở!”

Hồng Linh đột nhiên quát lớn, lập tức điểm một chỉ, một luồng hồng quang từ đầu ngón tay nhanh chóng bay ra.

Ong ong!

Hồng quang bao phủ toàn bộ sơn cốc, chậm rãi chuyển động, Hồng Linh đứng dậy, kéo tay Diệp Lăng, tiêu sái đi vào trong sơn cốc.

Thân ảnh hai người biến mất.

Không gian chuyển hoán, hai người đã tới trước mặt một cung điện to lớn.

Cung điện lầu cao ngói vàng, cửa son biển đen, không khí trầm lặng, không có chút sinh cơ.

Hai người đứng nhìn cung điện nguy nga cao ngất, có chút mê li, đặc biệt là Diệp Lăng.

“Người chết rồi còn làm xa hoa như vậy, đúng là một kẻ ham vật chất.”

Diệp Lăng lắc đầu, nơi tọa hóa của người khác đều rất mộc mạc, nhưng của Xích Viêm Tiên Đế lại lộng lẫy như hoàng cung.

Hồng Linh liếc nhìn hắn, đây chính là lão tổ của Xích Viêm nhất tộc, sao hắn có thể nói như vậy.

“Vào đi thôi.”

Hồng Linh đi tới cửa, điểm một chỉ, cửa lớn màu son chậm rãi mở ra.

Khi cánh cửa mở ra, từng luồng thất thải thần quang rọi ra từ trong cung điện.

Hai người đi thẳng vào, rồi lập tức ngây người.

Trong đại điện, bốn cột trụ khổng lồ chống đỡ đại điện cao chừng trăm trượng, cực kì rộng lớn.

Trong đại điện xếp rất nhiều bàn, phía trên còn bày thức ăn rượu ngon.

“Chuyện gì vậy, đây là tỏ lòng hiếu khách à?”

Diệp Lăng không hiểu, hắn từng đi đến vô số nơi tọa hóa, nhưng chưa bao giờ gặp tình huống này.

Đây là muốn ăn nhậu ư?

Bình Luận (0)
Comment