Tâm trí Diệp Lăng vẫn còn choáng váng, hai tiểu nhân không ngừng đánh lộn trong đầu.
“Thu nàng đi, cực phẩm đấy, bỏ lỡ thì không có nữa đâu!”
“Thu cái đầu ngươi, nữ nhân đã đủ nhiều rồi, thêm nữa để ăn hành à!”
“Ngươi biết cái gì, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, nam nhân là phải như vậy, nếu không sao lại có câu nói bản sắc nam nhân!”
“Cút đi, ngươi muốn hại hắn sao, ngươi là một chính nhân quân tử, đừng bị mê hoặc!”
Diệp Lăng hoa mắt nhìn lí trí và dục vọng giao chiến.
“Mẹ nó, đây không phải tính cách của lão tử, thích nàng thì lên luôn, không thì sẽ lỡ!”
Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, sau khi hạ quyết tâm thì mới xoay người, Hồng Linh đã mặc quần áo xong, đứng bên cạnh hắn.
“Mặc nhanh vậy ư?”
Diệp Lăng trừng mắt, lão tử đổi ý rồi, cho thêm một cơ hội nữa được không?
Hồng Tụ mỉm cười: “Tốc độ cởi của ta nhanh hơn, không tin thì ta có thể cho ngươi xem.”
“Dừng! Ta không hiểu nổi, ngươi đường đường là Nữ Vương, sao lại giống như yêu tinh vậy.”
“Mà thôi, chìa khoá kia rốt cuộc là thứ gì mà khiến ngươi liều mạng cũng phải lấy được.”
Sắc mặt Hồng Linh lộ vẻ ngưng trọng, gật đầu nhìn Diệp Lăng: “Đây là chìa khoá mở ra nơi tọa hóa của Thủy Tổ Xích Viêm Tiên Đế, người khai sáng Xích Viêm bộ tộc.”
“Xích Viêm Tiên Đế từng có hung danh hiển hách trong tam giới, gần như sắp đạp chân đến lĩnh vực Thánh Nhân, sau này đau khổ vì tình nên đi tới thế giới này, lập nên Xích Viêm thế giới.”
“Tất cả truyền thừa của hắn đều để lại ở nơi hắn tọa hóa, trước đây ngay cả tộc trưởng cũng không thể nhận hết truyền thừa, cho nên ta muốn thử một lần.”
Mộ địa của Cửu Kiếp Tiên Đế, Diệp Lăng gật đầu, chẳng trách Hồng Linh không màng thanh bạch để lấy được chìa khoá này.
Cửu Kiếp Tiên Đế rất trọng yếu với bọn họ, nhưng đối với hắn thì không quan trọng, thậm chí là không cần.
Hiện nay Diệp Lăng đã thành đế, đạo thuộc về chính hắn cũng đã xuất hiện, hoàn toàn không cần tham khảo những người khác.
“Nhưng ta rất tò mò, yêu cầu để ta giao chìa khóa chỉ có một, ta cũng muốn tiến vào.”
“Ta sẽ không tranh đoạt với ngươi, điểm này ngươi có thể yên tâm.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, mặc dù chỗ này không hấp dẫn hắn lắm, nhưng đi xem nơi Xích Viêm Tiên Đế tọa hóa cũng không tồi, biết đâu gặp được gì đó thì sao.
Hồng Linh suy nghĩ một hồi, nàng nhìn Diệp Lăng một chút, cắn răng.
“Hay cứ dùng thân thể để đổi đi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Diệp Lăng trừng mắt, thậm chí có chút sợ hãi nhìn Hồng Linh.
“Không phải là ta gặp kẻ bắt cóc tống tiền hay cướp sắc đấy chứ, sao yêu cầu của ngươi khiến ta cảm thấy rợn tóc gáy vậy.”
Diệp Lăng vừa nói vừa lui về phía sau, nếu yêu tinh này lại cởi nữa, lão tử không nhịn được đâu.
Hồng Linh bật cười, trong con ngươi hiện lên một tia giảo hoạt, rồi nàng lập tức gật đầu.
“Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng tiếc cho ngươi, ta là Băng Cơ Chi Thể, bỏ lỡ là sẽ không còn nữa đâu.”
Dứt lời, Hồng Linh xoay người rời khỏi, lưu lại hương thơm thoang thoảng.
Diệp Lăng lập tức sững sờ trừng mắt, cái gì, Băng Cơ Chi Thể?
Đây chính là cực phẩm nghìn năm khó gặp, vậy mà mình lại bỏ lỡ ư?
“Quay lại đi! Chúng ta có thể thương lượng lại mà!”
Diệp Lăng bi thảm hét, Hồng Linh đã ra cửa cười khanh khách.
Đám cường giả vẻ mặt âm trầm thấy Nữ Vương của bọn họ đi ra, lập tức lấy lại tinh thần.
“Nữ Vương Điện Hạ! Nữ Vương Điện Hạ! Tên khốn kia không làm gì ngươi chứ?”
“Đúng vậy, ngài tuyệt đối đừng để mình bị khinh bỉ!”
“Chúng ta tình nguyện liều mạng với hắn cũng không nguyện ý khiến Nữ Vương ngài khuất nhục, ngài yên tâm đi!”
“Các huynh đệ, tất cả đứng lên, xông lên làm thịt tên khốn kia!”
Hồng Linh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn đám ngu ngốc kích động nằm trên mặt đất, nàng cười đau khổ.
“Người ta căn bản không coi trọng ta, thôi, nhanh đi chữa thương đi.”
Dứt lời, Hồng Linh xoay người rời khỏi, để lại một đám Tiên Tôn kinh ngạc trừng mắt.
“Là sao, không coi trọng Nữ Vương của chúng ta?”
“Mắt mù à? Đây chính là Nữ Vương của Xích Viêm nhất tộc chúng ta, chinh phục được sẽ hạnh phúc cỡ nào!”
“Tên ngốc, hắn chỉ là một kẻ lỗ mãng!”
“Nữ Vương, ngươi đừng đi, hắn làm vậy là muốn nhục nhã Xích Viêm bộ tộc chúng ta, ngươi cố gắng một chút, để hắn đắc thủ đi, chứng minh năng lực của Xích Viêm bộ tộc chúng ta!”
“Cái gì đấy? Ngươi bị ngu à?”
“Nhanh gọi muội muội ta tới, phải tóm hắn lại!”
Diệp Lăng trùng hợp đi ra, nhìn đám Tiên Tôn tròng mắt xám ngắt mà lòng hắn run lên, má, đám khốn kiếp này muốn làm gì?
“Các huynh đệ, tiến lên, dù liều mạng cũng phải vây khốn hắn, dám coi thường Xích Viêm bộ tộc chúng ta ư!”
“Gọi A Hoa nhà ta tới, ta không tin Xích Viêm bộ tộc chúng ta sẽ phải chịu mất mặt.”
“Vì vinh quang của Xích Viêm nhất tộc, xông lên!”
Diệp Lăng trừng mắt, vội vã xông ra ngoài, nhìn đám sói phía sau, cả người hắn run lên.
Đêm đen như mực, trên trời lấp lánh tinh quang.
Thánh thành, trong hậu viện rộng rãi, Hồng Linh ngồi trong tiểu đình, nhìn ánh trăng sáng trong, bóng dáng nàng kéo thật dài.
“Tại sao ta cảm thấy ngươi đang không cao hứng?”
Đột nhiên, giọng Diệp Lăng vang lên, hắn tới bên cạnh Hồng Linh.
Hồng Linh cười nhìn Diệp Lăng, nhưng nụ cười có chút cay đắng.
“Một nữ nhân như ta mà lại phải gánh vác trọng trách lớn như vậy, ngươi cảm thấy ta có thể cao hứng sao?”
“Ta gánh vác vận mệnh của Xích Viêm nhất tộc, nhưng ta chỉ là một nữ nhân.”
“Ta cũng hy vọng mình có thể dựa vào bả vai một người nam nhân, như chim nhỏ nép vào người, nhưng ta phải giả trang kiên cường.”
“Nghìn năm qua, phản loạn phá hủy Xích Viêm bộ tộc, nhiều lần ta tưởng như sắp không chịu được nữa.”
“Nhưng khi nhìn những ánh mắt mong đợi kia, ta chỉ có thể nén lại tất cả khổ đau.”
“Bây giờ Hồng Viêm Phong chết rồi, căn nguyên nổi loạn cũng kết thúc, ta lại phải mang theo hy vọng của tộc nhân tiến vào chỗ tọa hóa, tiếp thu truyền thừa.”
“Ta không biết mình sẽ khiến các tộc nhân thất vọng hay không, thậm chí ta sợ chứng kiến ánh mắt thất vọng của bọn họ.”
Hồng Linh cười buồn bã, nàng chỉ là một nữ nhân, nàng không hy vọng mình đội trời đạp đất, nàng thầm mong có một bả vai cho nàng dựa vào.
Diệp Lăng hít sâu một hơi gật đầu, hắn lý giải loại áp lực này.
Hồng Linh chậm rãi tựa đầu trên bờ vai Diệp Lăng.
Diệp Lăng chấn động, nhưng không làm gì.
Bóng dáng bọn họ kéo dài dưới ánh trăng.