Không thể nói là ý chí Diệp Lăng sắt đá, thế nhưng Diệp Lăng tuyệt đối không phải thằng ngốc có thể trả giá sinh mạng vì người xa lạ.
Có lẽ sẽ được bọn họ xưng tán là anh hùng, thế nhưng Diệp Lăng tuyệt đối sẽ không làm như vậy, bởi vì ở Tiên Giới, loại hành vi này không khác nào ngu ngốc.
Huống hồ Diệp Lăng vốn không phải cao nhân thích trừ ma vệ đạo, hiện giờ bị bọn họ kêu gào như vậy, trong lòng hắn khó tránh khỏi nổi cơn tức giận.
Tử thần trong mắt các ngươi đã bị ta giết, đó vốn là đại ân, dù Diệp Lăng giết Hồng Viêm Phong có phải bởi vì gã lừa gạt hắn hay không, thế nhưng kết quả rõ ràng ra đó.
Mà bây giờ đám người này lại kêu gào với Diệp Lăng, Diệp Lăng ngoan ngoãn nghe lời mới là lạ.
“Ta nghĩ, nếu như ta diệt sạch toàn Xích Viêm bộ tộc, Xích Viêm thế giới sẽ là của ta, các ngươi có tin hay không?”
Diệp Lăng lạnh lùng nói, sát cơ dạt dào, đám Tiên Tôn vốn ầm ĩ lập tức đều kinh hãi.
Đúng vậy, sao bọn họ lại quên người trước mắt này là một đại ma đầu, không thể trêu chọc.
“Ân nhân, đừng kích động, xin hãy tha thứ cho sự vô tri của bọn họ, ta thay bọn họ xin lỗi ngươi!”
Lúc này, Nữ Vương đứng lên, sau đó khom người cung kính nói với Diệp Lăng.
Diệp Lăng nhìn nàng, gật đầu, rồi lập tức xoay người muốn đi, nhưng Nữ Vương lại đứng chắn trước mặt Diệp Lăng.
“Ân nhân, Hồng Linh có một yêu cầu, hy vọng ân nhân có thể trả lại bí bảo truyền thừa cho tộc ta, Hồng Linh nguyện ý trả bất cứ giá nào.”
Nữ Vương tên Hồng Linh kia thấp giọng nói với Diệp Lăng, trong mắt tràn đầy vẻ kiên nghị.
Diệp Lăng mỉm cười: “Bất kỳ cái giá nào cũng nguyện ý ư, vậy nếu ta muốn thân thể ngươi thì sao?”
“Khốn kiếp! Tiểu nhân hèn hạ, Xích Viêm bộ tộc ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Ngươi dám có ý đồ với Nữ Vương, ngươi thật đê tiện, còn quá phận hơn cả Hồng Viêm Phong!”
Diệp Lăng vừa mới dứt lời, đám Tiên Tôn xung quanh đã rống to, nghiến răng nghiến lợi, dám vọng tượng nhúng chàm nữ thần trong lòng bọn họ, tuyệt đối không được phép!
“Chà chà, vậy ngươi nói xem, ta cứu các ngươi để làm gì?”
“Ta quá phận hơn cả Hồng Viêm Phong ư?”
“Các ngươi nói xem, ta quá phận thế nào, mạng của các ngươi là ta cứu, ta còn chưa đòi lấy bất kỳ vật gì, ta giết Hồng Viêm Phong, chìa khóa này chính là chiến lợi phẩm của ta.”
“Nữ Vương của các ngươi nói nàng nguyện ý trả bất kỳ cái giá nào với ta, đâu phải nói với các ngươi.”
Diệp Lăng châm chọc nói, mọi người đều há to miệng nhưng nói không ra lời.
Lời hắn nói dường như rất có đạo lý, nhưng... Nhưng... mặc kệ thế nào, dám nói ra lời quá đáng như vậy thì không được!
Hồng Linh là Nữ Vương của bọn họ, là nữ thần trong lòng bọn họ, cũng là Nữ Vương cao quý nhất của Xích Viêm bộ tộc, sao có thể bị tên ghê tởm này làm bẩn chứ.
Phi!
“Nhanh lên, có nguyện ý hay không, không thì ta đi đây.”
Diệp Lăng không thèm quan tâm đám người kia.
Sắc mặt Hồng Linh biến đổi, rồi nàng cắn răng gật đầu, vì truyền thừa trong tộc, nàng tình nguyện hi sinh thanh bạch chính mình.
“Mời đi theo ta.”
Hồng Linh mang theo Diệp Lăng đi vào một gian phòng trong đại điện, mọi người đều ngây người.
“Tên khốn kiếp đáng đâm ngàn đao! Ngươi sẽ không được chết tử tế!”
“Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi có còn chút đạo nghĩa nào hay không, sao ngươi lại thừa cơ chiếm lợi!”
“Đó là Nữ Vương cao quý trong lòng chúng ta, sao có thể bị ngươi làm bẩn, ngươi là tên cặn bã!”
Đám người nằm dưới đất uất ức muốn khóc, Diệp Lăng cười to, dám đấu cùng lão tử, ta cho các ngươi tức chết!
Ánh mắt khiêu khích của Diệp Lăng khiến đám người kia như muốn hỏng mất, trơ mắt nhìn Diệp Lăng và Nữ Vương của bọn họ vào trong gian phòng.
“Các huynh đệ, chúng ta mổ bụng tự sát đi, ta không chịu nổi nữa!”
“Các ngươi nói cho ta biết, tên khốn kia cùng Nữ Vương Điện Hạ đi vào phòng có phải là muốn thương thảo chuyện gì hay không?”
“Thương thảo cái đầu ngươi, ngươi còn mơ mộng cái gì, một nam một nữ trong phòng sẽ làm những gì!”
“Đúng vậy, nếu là ngươi, ngươi nhịn được sao?”
“Trời ạ, đám khốn kiếp các ngươi suy nghĩ gì đấy, không thể bình thường chút được sao!”
“Xin lỗi, ta đáng xấu hổ, ta đáng xấu hổ.”
Trong gian phòng, Diệp Lăng ngồi trên giường lớn, hứng thú nhìn Hồng Linh đang xấu hổ.
Hồng Linh cúi đầu, hít sâu một hơi, tay điểm một cái, Diệp Lăng muốn ngăn cản thì đã muộn.
Bạch y chậm rãi rơi ra, lộ ra thân thể thuần khiết như Dương Chi Bạch Ngọc, hiện lên vẻ dụ hoặc.
Diệp Lăng suýt nữa thì không nhịn được, vóc người hoàn mỹ kia khiến yết hầu hắn khô khốc.
Gương mặt nàng tinh xảo quyến rũ, tóc dài buông xõa trên vai, che giấu bán bộ tuyết phong, mắt Diệp Lăng mở to như sắp rách.
“Xin hãy thương tiếc ta.”
Một câu nói đơn giản lại làm cho Diệp Lăng choáng váng, mẹ nó, Nữ Vương cao quý sao lại thành yêu tinh nhiếp hồn đoạt mệnh rồi?
“Đừng đừng! Ta nói đùa thôi, ngươi nhanh mặc quần áo vào!”
Diệp Lăng vội vã xua tay, mẹ kiếp, mình tuyệt đối không có ý định này, hắn chỉ muốn chọc tức đám ngu ngốc kia thôi.
Hồng Linh như không nghe được lời Diệp Lăng, đôi chân thon dài bước đến, Diệp Lăng không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Đúng là yêu tinh, khẽ cử động cũng khiến hắn choáng váng, đặc biệt là vóc người lồi lõm kia, thật là không thua kém bất kì người nào.
“Muội muội, nhanh dừng lại, ta đùa thôi mà.”
Diệp Lăng vội vã hô, nhưng Hồng Linh lại ngồi xuống trên hai chân Diệp Lăng.
Quần áo hắn vốn mỏng, huống chi tiên nhân có độ nhạy cảm rất cao, da thịt Hồng Linh dán sát vào lồng ngực Diệp Lăng, mềm mại không nói nên lời.
Không nên, nếu tiếp tục như thế, hắn sẽ không nhịn được.
“Ai ai, mau xuống đi, việc gì cũng có thể thương lượng.”
Diệp Lăng vội vàng xoay người, khuôn mặt Hồng Linh đỏ như rỉ máu, nhưng vẫn dán sát Diệp Lăng, hơi thở nhẹ nhàng khiến đầu óc Diệp Lăng mụ mị.
“Vì bí bảo của tộc ta, ta nguyện ý trả giá tất cả.”
Hồng Linh chậm rãi cong người, tạo thành độ cong khiến người ta sôi trào huyết mạch, Diệp Lăng lập tức ngẩn người.
“Dừng một chút!”
Diệp Lăng không nhịn được nữa, vội vã đẩy nàng sang một bên, sau đó nhặt y phục rơi dưới đất ném cho nàng.
“Mau mặc vào, chuyện bí bảo có thể thương lượng lại.”
Diệp Lăng không dám liếc mắt nhìn Hồng Linh, đúng là yêu tinh!
Không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không hắn sẽ thật sự trở thành ngựa giống thấy nữ nhân liền không rời nổi.