Xung quanh, đám Tiên Tôn cùng với Nữ Vương ngã trên mặt đất đều vui mừng vỗ tay, mỗi người đều hết sức hưng phấn.
Ngẫm lại mình, sao cảm giác giống như con khỉ làm xiếc vậy, trong nháy mắt, phẫn nộ tràn đầy trong đầu Hồng Viêm Phong.
“Khốn kiếp! Ta làm thịt các ngươi!”
Hồng Viêm Phong rống to, gã xoay người nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng, trong con ngươi ánh lên thần sắc quỷ dị.
“Dám trêu chọc Bổn Tọa như vậy, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là lên trời không đường, xuống đất không cửa!”
Hồng Viêm Phong cười dữ tợn, thần sắc quỷ dị càng thêm sâu sắc, Diệp Lăng cảm thấy trong đầu mình như có một lực lượng đang bắt đầu mọc rễ nẩy mầm.
“Yên tâm đi tiểu tử, ta sẽ không để ngươi chết ngay bây giờ, ngươi sẽ trở thành nô lệ của ta, thay ta chinh phạt tam giới!”
Diệp Lăng nghe vậy thì tức cười, còn chinh phạt tam giới, khẩu khí gã lớn thật, phỏng chừng gã vừa thoát khỏi Xích Viêm bộ tộc đã bị Vạn Lôi Đại Đế bắt được.
Nếu không, ai lại nói ra được lời ngu ngốc như vậy, dù là Cửu Kiếp Tiên Đế thì có kẻ nào dám cuồng ngôn như thế?
“Thủ đoạn của ngươi, Bổn Tọa còn không để trong mắt, tới đi, Bổn Tọa diệt sạch nhuệ khí của ngươi!”
Diệp Lăng nhếch miệng cười, đột nhiên thân thể chấn động, trong đầu huy hoàng thần quang, thức hải mênh mông vô biên tràn đầy lực lượng nhu hòa.
Viu!
Tinh thần lực của Hồng Viêm Phong phóng ra, hóa thành một cây mây nhanh chóng cắm vào thức hải của Diệp Lăng, điên cuồng cắn nuốt tinh thần lực của hắn.
Lực lượng không ngừng tiến vào cây mây kia, Hồng Viêm Phong cười to.
“Tiểu tử, ngươi xong đời rồi, ngươi không tưởng tượng nổi thủ đoạn của Bổn Tọa đâu, dù bây giờ ngươi quỳ xuống cầu ta thì cũng vô dụng!”
Hồng Viêm Phong cười dữ tợn, Diệp Lăng mặt không đổi sắc, loại thủ đoạn này chẳng khác gì trò trẻ con đối với hắn.
Hắn có Bổ Thiên Thần Thạch gia trì, chiếc nhẫn thần bí trên tay còn là bảo vật lấy được trong di tích Cửu Vĩ Thiên Hậu, vô cùng trân quý.
Huống chi, tinh thần lực của Diệp Lăng mạnh mẽ hơn xa Hồng Viêm Phong, quăng gã không biết bao nhiêu con phố.
“Loại thủ đoạn này mà còn dám lấy ra cho mất mặt xấu hổ, ta còn thấy hổ thẹn thay ngươi.”
Diệp Lăng cất tiếng cười to, lập tức lực lượng nhu hòa trong đầu hắn hóa thành một mũi tên, mũi tên phóng ra mang theo âm thanh phá không bắn trúng cây mây.
Cây mây nổ tung trong tĩnh lặng, hóa thành tinh quang, bị Diệp Lăng trực tiếp hấp thu.
“Tinh thần lực của ngươi quá yếu, có phải nên tới phiên ta rồi hay không?”
Diệp Lăng cười nói, Hồng Viêm Phong chấn động, thủ đoạn của gã mà lại bị Diệp Lăng phá hủy đơn giản như vậy sao?
“Diệp Lăng!”
“Đây là chuyện của Xích Viêm nhất tộc, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, chỉ cần ngươi bằng lòng dừng tay, ta có thể đáp ứng ngươi ba điều kiện, thế nào?!”
Hồng Viêm Phong có chút sợ, gã không hiểu vì sao một Nhất Kiếp Tiên Đế lại có thủ đoạn lợi hại như vậy.
Nghe lời nói của gã, chúng Tiên Tôn cực kỳ phẫn nộ, vội vã mở miệng.
“Không thể bỏ qua cho gã, gã là tội nhân của Xích Viêm nhất tộc, nhất định phải giết gã, nếu không thiên địa bất dung!”
“Đúng! Nhất định phải giết gã, không thể để cho gã tiêu dao!”
“Đúng vậy, vừa rồi Hồng Viêm Phong đã nói, Thế Giới Chi Tâm của Xích Viêm nhất tộc đã bị ngươi luyện hóa, ngươi nhất định phải giúp chúng ta giết gã, đây là yêu cầu.”
“Đừng để gã chạy thoát, nếu không hậu hoạn vô cùng, ngươi đã có được chí bảo của Xích Viêm nhất tộc, giờ hãy giết gã đi!”
Các Tiên Tôn vội vã quát, Diệp Lăng cười lạnh, liếc đám Tiên Tôn kia.
“Đừng dùng đạo đức trói buộc ta, Diệp Lăng ta muốn làm gì, các ngươi không ngăn được, huống hồ các ngươi cũng không có tư cách.”
“Thái độ của các ngươi không giống như đang cầu ta, mà giống đang uy hiếp ta hơn, khiến ta rất phản cảm.”
Diệp Lăng cười lạnh nói, đám người này cho rằng hắn là người lương thiện hay sao, mở miệng ra là yêu cầu hắn.
Diệp Lăng dứt lời, Nữ Vương lập tức đổi sắc, vội vã quát bảo những người khác im miệng.
Hồng Viêm Phong vui vẻ... Đám ngu xuẩn, không thấy rõ cục diện ư, làm vậy chẳng khác nào cứu gã, thật thống khoái!
“Đúng vậy Diệp Lăng, ngươi nhìn xem, bọn họ là loại người như vậy đó, một đám ngu ngốc không có não.”
“Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi dừng tay, ta liền đáp ứng ba điều kiện, ngươi yên tâm, ta có thể thề với thiên đạo!”
Hồng Viêm Phong lại lặp lại, Diệp Lăng gật đầu, mỉm cười.
“Kỳ thực Xích Viêm nhất tộc chết hay sống không liên quan với ta, ta cũng không phải đại hiệp thích rút đao tương trợ kẻ khác, ta không rảnh như vậy.”
“Chẳng qua, ngươi biết ta ghét nhất cái gì không?”
Hồng Viêm Phong sững sờ, ngươi chán ghét cái gì, sao ta biết ngươi chán ghét cái gì.
“Ta ghét nhất chính là có kẻ lừa dối ta, thậm chí là đặt bẫy, ý đồ khống chế sinh tử của ta.”
Dứt lời, con ngươi Diệp Lăng huyễn hóa, từng luồng lôi quang huyền diệu tràn ngập trong mắt.
“Lôi sát!”
Ong ong, công kích tinh thần vô hình đánh trúng Hồng Viêm Phong, gã ngẩn ngơ, đầu óc đau nhức, không còn tỉnh táo.
“Đau quá! Khốn kiếp! Đau quá! Nhanh dừng lại!”
Hồng Viêm Phong rống to, thân thể lảo đảo, cố xua tan công kích đáng sợ trong đầu mà không thành công.
“Nhất Kiếm Luân Hồi, giết!”
Thanh âm lạnh như băng vang lên, một đạo kiếm quang lập tức xuất hiện, kiếm quang bị lỗ đen khủng bố bao vây, điên cuồng lao đi.
Xuy xuy!
Lỗ đen cắn nuốt tất cả những gì quanh nó, kể cả hư không cũng bị nó cắn nát.
Sau khi Hồng Viêm Phong tỉnh táo lại, gã trừng mắt, trái tim đập mạnh, bởi vì tử vong đã tới rất gần.
“Không!”
Hồng Viêm Phong rống to, nhưng đã muộn, thời khắc lỗ đen chạm đến người gã, thân thể gã vặn vẹo tan vỡ.
Chúng cường giả nằm trên mặt đất thấy cảnh tượng này đều tê cả da đầu, đường đường Tam Kiếp Tiên Đế, vậy mà không thể phản kháng, cứ như vậy mà chết ư?
Sau khi tiếng rống bi thống biến mất, thân ảnh Hồng Viêm Phong cũng biến mất không thấy.
Trên mặt đất, có một chiếc chìa khoá hồng quang lấp lánh, lớn chừng bàn tay, truyền ra khí tức huyền diệu.
“Chà chà, quái chết rơi đồ à?”
Diệp Lăng cười nói, đưa tay nhặt lên, đám Tiên Tôn nằm bẹp trên mặt đất kêu lên ầm ĩ.
“Nhanh buông bí bảo truyền thừa của Xích Viêm nhất tộc chúng ta ra!”
“Người ngoại lai tà ác, nhanh thả chiếc chìa khóa kia xuống, tuyệt đối không thể đụng vào!”
“Đây chính là một trong những tín vật truyền thừa của Xích Viêm bộ tộc, mau thả ra, nếu không ngươi sẽ là tội nhân của Xích Viêm nhất tộc ta!”
Diệp Lăng nghe những lời này, hắn lắc đầu, cất chìa khoá đi, nhìn mọi người cười nhạt.
“Nếu không có ta, các ngươi đã chết rồi, còn có thể nằm đó chửi ân nhân cứu mạng của các ngươi sao?”