Tiếng mắng tràn đầy khinh thường khiến Hồng Viêm Phong kinh ngạc, kẻ này điên rồi sao?
Gã đường đường là Tam Kiếp Tiên Đế, mà Diệp Lăng chỉ mới vừa đột phá đến Tiên Đế, nhưng không biết vì sao hắn đã tới Nhất Kiếp Tiên Đế đỉnh phong.
Dù vậy, chênh lệch giữa hai người cũng là hai đại cảnh giới, trong cảnh giới Tiên Đế, đừng nói là hai đại cảnh giới, dù chỉ là sơ kỳ và đỉnh phong thì cũng khác nhau một trờ một vực.
“Ngươi điên rồi ư? Hay là biết mình chắc chắn sẽ chết ở đây nên giả làm anh hùng?”
Hồng Viêm Phong nhe răng cười, trong mắt gã tràn đầy hung quang, lộ ra nội tâm phẫn nộ ngập trời.
Diệp Lăng lắc đầu không trả lời, hắn nhìn Nữ Vương trên mặt đất: “Nếu như ta thay các ngươi giết lão khốn kiếp này, các ngươi có bị tổn thương lòng tự ái không?”
Khuôn mặt Hồng Viêm Phong cứng đờ, gã nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó, còn chưa đánh mà ngươi đã nghĩ đến kết cục kỳ lạ như vậy ư?
“Nếu đạo hữu giết chết lão cẩu tặc này, ngươi sẽ là ân nhân của Xích Viêm nhất tộc chúng ta!”
Nữ Vương cắn răng nói, hiển nhiên là nàng cực kì hận Hồng Viêm Phong, hận không thể ăn thịt uống máu gã.
Nhưng nàng chỉ nghĩ vậy mà thôi, thực ra nàng ngại bẩn.
“Được, nếu vậy ta sẽ ra tay.”
Diệp Lăng mỉm cười xoay người, nhìn Hồng Viêm Phong, hắn lắc đầu.
“Ngươi lắc đầu cái gì?”
Hồng Viêm Phong cắn răng rống giận, hắn muốn làm gì, chẳng lẽ muốn chơi đòn tâm lý ư, xin lỗi đi, tố chất tâm lý của Bổn Tọa rất vững chắc.
“Ồ, không có việc gì, ngươi đừng hiểu lầm, khi nhìn người chết thì ta đều như vậy cả.”
Diệp Lăng vội vã xua tay nói, Hồng Viêm Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đột nhiên gã ngẩn người, trừng mắt.
“Ngươi nói ta là người chết?”
Hồng Viêm Thiên cắn răng hỏi, Diệp Lăng thở dài lắc đầu, tràn đầy thất vọng.
“Ta không hiểu, một kẻ còn chẳng ngu bằng heo, phản ứng chậm chạp như ngươi làm cách nào đột phá đến Tam Kiếp Tiên Đế?”
Diệp Lăng bình thản nói, Hồng Viêm Phong sao có thể nhịn được, gã cầm kiếm tấn công!
Thanh kiếm màu xám tro nhanh như cắt, kiếm quang lao thẳng tới trước mặt Diệp Lăng.
“Quá yếu.”
Diệp Lăng bình thản phun ra 2 chữ, nhẹ nhàng nhấc Diệt Tiên Kiếm lên, kiếm quang lao ra đánh nát công kích của Hồng Viêm Phong.
“Cái gì?! Sao có thể như vậy?!”
Hồng Viêm Thiên sợ hãi rống lên, gã nghiến răng nghiến lợi, trong cơ thể Tiên Lực hoàn toàn sôi trào.
Rầm rầm!
Kiếm quang lại lao ra tấn công Diệp Lăng, nhưng Diệp Lăng không hề có ý định ra tay.
“Ha ha! Tên ngu xuẩn, sự tự đại sẽ là hồi chuông tử vong cho ngươi, ngươi là một kẻ ngu ngốc!”
Hồng Viêm Phong cười to, dường như gã đã thấy được cảnh tượng Diệp Lăng nằm trong vũng máu, thân thể run rẩy không còn sức phản kháng.
Mấy người Nữ Vương thấy vậy thì trừng mắt, kinh ngạc khi Diệp Lăng không hề hoàn thủ.
Chẳng lẽ hắn sợ ư, hay là bị giật mình, không thể nào, độc miệng như vậy sao có thể sợ được chứ?
“Lôi Vực, hàng lâm!”
Ầm!
Thời khắc kiếm quang tới sát Diệp Lăng, lôi đình vô biên hàng lâm bao trùm dưới chân hắn, tản ra thần uy hung mãnh.
Rào rào, kiếm quang bị đánh tan, Hồng Viêm Phong như bị chìm trong vũng bùn.
“Cái gì?!”
Hồng Viêm Phong hét lên, nhưng ngay sau đó, kiếm quang phiêu miểu lao về phía gã, Hồng Viêm Phong hoảng sợ giơ kiếm lên đỡ.
Ong ong!
Cảm giác tê dại tràn ngập toàn thân Hồng Viêm Phong, bàn tay nắm trường kiếm của gã suýt nữa đã buông ra.
Nhưng dù sao Hồng Viêm Phong cũng là Tam Kiếp Tiên Đế, thực lực mạnh mẽ, cảm giác tê dại nhanh chóng biến mất.
“Tới đi, lão già khốn kiếp, đón thêm một kiếm của Bổn Tọa nào!”
Kiếm quang như hóa thành đóa hoa đoạt mệnh lại lao tới, nở rộ trước mặt Hồng Viêm Phong.
“Cái gì?! Lại tới nữa ư?”
Hồng Viêm Phong kinh hãi, gã vội vàng cầm kiếm đỡ chiêu, lực lượng lan tràn bốn phía.
Từng chiêu kiếm không lưu tình, mỗi kiếm đều mang theo lực lượng hung mãnh, khuôn mặt Hồng Viêm Thiên đỏ bừng, vô cùng biệt khuất.
Kiếm chiêu quá nhanh, đến mức gã không thể bắt kịp, gã phải vất vả chống đỡ, thân thể còn tê dại, khi cảm giác đó mất đi, kiếm lại tấn công tới.
Mẹ nó!
Sao hắn lại nhanh như vậy?
“Ta giết! Ta giết! Ta giết giết giết!”
Diệp Lăng điên cuồng xuất kiếm, mỗi chiêu đều như muốn ép Hồng Viêm Phong đến đường cùng.
Hồng Viêm Phong dùng hết thủ đoạn để cản trở kiếm chiêu, kiếm pháp của hắn quá kinh khủng, hơn nữa khi mỗi chiêu sắp biến mất sẽ lại bạo phát lần nữa.
Mẹ nó, còn để cho người khác sống hay không, hắn thật sự chỉ là Nhất Kiếp Tiên Đế thôi sao?
“Ta cản! Ta cản! Cản cản cản!”
Hồng Viêm Phong không muốn chịu thiệt, mỗi lần giơ tay lên đỡ là lại nói một câu, đám Tiên Tôn xung quanh nhìn mà ngây người.
Đây là Hồng Viêm Phong, Tam Kiếp Tiên Đế mạnh mẽ khủng bố thật sao?
Sao lại như một kẻ ngu si bị người khác điều khiển vậy, hay là đang diễn kịch?
Kiếm quang nhanh như chớp, liên miên không dứt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã bao vây Hồng Viêm Thiên.
Diệp Lăng lui thân, khinh miệt nhìn Hồng Viêm Thiên nhắm mắt cầm kiếm chém điên cuồng.
“A.. A.. A.. A.. A.. A..! Tán đi! Tản ra cho ta!”
Hồng Viêm Thiên nhắm mắt, tất cả Tiên Lực trong cơ thể đều bạo phát, gã điên cuồng rống to, kiếm pháp lộn xộn bừa bãi.
Gã bất chấp tất cả, gã không quan tâm cái gì gọi là kiếm pháp nữa, gã chỉ muốn đỡ được kiếm chiêu trước mắt.
Rầm rầm, trong không trung, kiếm quang của Diệp Lăng đã bị cản lại hết, nhưng Hồng Viêm Phong vẫn còn đang không ngừng múa kiếm.
Tiếng vung kiếm vun vút vang mãi, từng kiếm đều ác liệt chém hư không.
“Đó thật sự là Hồng Viêm Phong ư? Rốt cuộc hắn hận không khí đến mức nào?”
Tiên Tôn tóc đỏ từng gặp Diệp Lăng khó tin nuốt nước miếng, cảm thấy cảnh tượng trước mắt như một trò đùa!
Diệp Lăng nhìn Hồng Viêm Phong như vậy thì lập tức nở nụ cười, hắn xoay người, nhìn đám cường giả Tiên Tôn nằm trên mặt đất kinh ngạc trừng mắt, nói.
“Vỗ tay khích lệ một chút đi nào!”
Diệp Lăng hưng phấn vỗ tay, đám người kia kinh ngạc.
Làm vậy có ổn không?
“Làm đi, thoải mái lắm, không tin thì ngươi thử xem.”
Diệp Lăng nhe răng nói, lập tức tiếng vỗ tay vang lên, ngay sau đó tiếng vỗ tay như sấm.
Hồng Viêm Phong rốt cục dừng lại, gã cảm thấy có gì đó không đúng, khi mở mắt ra, gã hoàn toàn ngây người.