Tu La ma nữ, đây là danh xưng mà những kẻ tự xưng là danh môn chính phái trên giang hồ đặt cho Hồng Linh, như thể muốn nói nàng tâm ngoan thủ lạt đến mức nào.
Đỉnh Thiên Vương Sơn, 5 năm trôi qua, nhưng khi trở lại nơi này, Hồng Linh vẫn cảm thấy tan nát tâm can.
Nam nhân nàng thích nhất, nam nhân nguyện ý liều chiến cả đời vì nàng, kết quả lại chết trong tay nàng.
Rõ ràng hắn có năng lực ngăn cản một đao trí mạng ấy, rõ ràng nàng có nỗi khổ tâm, nhưng hắn không hỏi, tự mình nhảy xuống vách núi kết thúc mạng sống chính mình.
Có phải khi hắn nhảy xuống, tâm cũng đã chết rồi hay không?
“Nam nhân của ta, ta sẽ báo thù cho chàng, đến khi cừu nhân của chúng ta đều chết sạch, ta sẽ đi theo ngươi, chờ ta.”
Hồng Linh thì thào, sau đó nàng nắm một thanh trường kiếm, lóe ra thần quang chấn động.
Không lâu sau, một thân ảnh lao lên sơn đạo, Hồng Linh nhe răng cười, kiếm đâm ra, kiếm quang trực tiếp xuyên thủng lồng ngực người kia.
Máu văng tung tóe, kẻ đáng thương kia mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
“Giết! Giết nữ ma đầu kia, nàng đã giết sư phụ ta, nàng không còn nhân tính, vì an nguy của giang hồ, giết nàng!”
Từng tiếng hô phẫn nộ vang lên, từng bóng người điên cuồng vọt tới, lao đến tấn công Hồng Linh, nhưng nỗi sợ hãi trong mắt đã bán đứng nội tâm bọn họ.
Bọn họ có thể không sợ ư, không thể nào, bởi vì... những người này đều biết hiện nay Hồng Linh có thực lực vô địch giang hồ.
Nhưng bọn họ phải cùng xông lên, như vậy thì vẫn còn chút tỷ lệ còn sống, nếu không, không kẻ nào có thể sống sót.
Nhưng Hồng Linh như hóa thành một bông hoa khát máu, cánh hoa giết người, máu tươi vẩy lên vách núi, nhiễm đỏ một mảnh thiên địa.
“Hồng Linh, ngươi làm vậy mà không thấy hối lỗi ư, nhiều người vô tội như vậy chết trong tay ngươi, ngươi là ma nữ!”
“Đúng, ngươi chính là ma nữ, ngươi không có nhân tính, nếu không sao phải ra tay như vậy!”
“Mọi người đừng nói nhảm với nàng, cùng lên đi, không phải sợ, chẳng lẽ nàng là cường giả Thần Cảnh chắc?!”
Hồng Linh điên cuồng chém giết trên đỉnh núi cười to, nước mắt chảy ra, nàng nghiến răng nghiến lợi.
“Ta không còn nhân tính ư? Ha ha! Đều do đám súc sinh các ngươi ép ta!”
“Các ngươi dùng phụ mẫu ta áp chế ta, ép ta giết nam nhân ta yêu nhất, aaaaaaaaaa. . .!”
“Đám khốn kiếp, ta của ngày hôm nay đều là do các ngươi, ta phải làm thịt các ngươi!”
Bạch!
Một bóng hồng vọt vào đoàn người, giống như sói đói nhào vào bầy dê, trong nháy mắt, tinh phong huyết vũ.
Hồng Linh điên rồi, nàng không sợ chết, dù là kẻ đột phá đến nửa bước Thần Cảnh kia thì cũng không dám ngăn cản nàng, nàng giống như Tu La chìm trong vực sâu khát máu.
Lúc này, ở một trấn nhỏ bên dưới Thiên Vương Sơn, một nam nhân dáng người cô đơn tang thương nhìn vô số người không ngừng lao lên núi.
“Chuyện gì vậy?”
Nam nhân này ngồi trước cửa một tiệm bánh bao, giọng hắn có chút khàn khàn, khiến kẻ khác nghe mà thấy lòng mình ê ẩm.
“Ngươi không biết ư, danh môn chính phái đang thảo phạt Tu La ma nữ Hồng Linh đấy.”
“Hồng Linh rất lợi hại, ra tay là chết người, trong toàn bộ giang hồ, không ai có thể ngăn cản nàng.”
“Hừ, ta thấy loại cặn bã này nên chết đi, như vậy mới đúng.”
“Cái gì? Ngươi không nghe nói ư, nàng cũng rất đáng thương.”
“Bị người dùng phụ mẫu hiếp bức, ép nàng giết nam nhân nàng yêu nhất, sau đó nàng điên rồi, điên cuồng trả thù đám danh môn chính phái kia.”
“Ta cảm thấy nàng đang muốn chết, nếu không vì sao lại quyết chiến ở đây.”
“Ai, là một nữ nhân đáng thương.”
Những người này đều lắc đầu chậm rãi thở dài, nam nhân đặt câu hỏi kia thân thể chấn động, hít sâu một hơi, xoay người rời khỏi.
Lúc này, trên đỉnh Thiên Vương Sơn, thi thể khắp nơi, Hồng Linh đã bị dồn đến vách núi.
Đối diện nàng là bốn cường giả nửa bước Thần Cảnh, một cường giả Thần Cảnh chân chính!
Năm cường giả này đã ép Hồng Linh đến đường cùng, nhưng nàng vẫn cực kì hung ác, khiến vô số võ giả không dám tiến lên.
“Hồng Linh, tự ngươi nhảy xuống đi, chúng ta không muốn ngươi tạo thêm sát lục!”
“A di đà phật, thí chủ nên thả đồ đao xuống đi.”
Hồng Linh nhìn đám người giả nhân giả nghĩa kia, nàng bật cười, rồi hít sâu một hơi, nhìn lên thiên không.
“Kiếp này Hồng Linh ta không thể báo thù, kiếp sau, ta sẽ giết sạch các ngươi!”
Hồng Linh xoay người đi về phía vách núi, mọi người đều thả lỏng.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một thân ảnh bay vọt tới đỉnh núi, chắn trước mặt Hồng Linh, giữ chặt tay nàng.
“Ngươi chết như vậy là muốn ta huyết tẩy giang hồ lần nữa sao?”
Hồng Linh trừng mắt, rồi thống khổ lao vào lòng người này.
“Diệp Lăng! Ngươi không chết! Diệp Lăng!”
Người nọ là Diệp Lăng, sau khi rơi xuống vách đá, hắn may mắn không chết, còn chiếm được kỳ ngộ, ba năm sau, hắn đột phá thành cường giả Thần Cảnh, ở lại dưới chân Thiên Vương Sơn, trở thành một người bình thường.
“Cái gì? Nhất Kiếm Vô Địch ư? Sao hắn chưa chết?”
“Nhất Kiếm Vô Địch, tại sao ta cảm thấy tu vi của hắn đã đến Thần Cảnh!”
“Thần Cảnh thì thế nào, Tam Thiện Đại Sư cũng là Thần Cảnh, chắc chắn là mạnh hơn hắn.”
Bên kia, Diệp Lăng buông Hồng Linh ra, nhìn nàng, hắn hít sâu một hơi: “Ta giết cùng ngươi!”
“Đây là tử chiến, không thể sống sót!”
Hồng Linh ngẩng đầu, nhìn Diệp Lăng chậm rãi nói, Diệp Lăng lắc đầu không nói gì thêm, cầm tay Hồng Linh chặt hơn.
“Giết!”
Hai người kề vai liều chết tấn công, trong nháy mắt, sát lục tiếp diễn!
Từ trước hiện tại quá khứ không tới nữa.
Hồng hồng lá rụng trường chôn trong bụi đất.
Bắt đầu chung kết luôn là không thay đổi.
Chân trời ngươi phiêu bạt Bạch Vân bên ngoài.
Khổ hải lật lên yêu hận.
Trên thế gian khó thoát khỏi vận mệnh.
Tương thân lại không thể tiếp cận.
Hoặc ta hẳn là tin tưởng là duyên phận.
Tình nhân đừng sau vĩnh viễn không tới nữa, tiêu tán tình duyên cớ.
Không nói gì độc ngồi phóng nhãn trần thế bên ngoài, nguyện ngày sau lại nối tiếp.
Hoa tươi mặc dù hội héo tàn... Chỉ nguyện.
Nhưng hội mở lại... Vì ngươi.
Trọn đời sở yêu mơ hồ... Chờ.
Ở Bạch Vân bên ngoài... Chờ mong.
Khổ hải lật lên yêu hận.
Trên thế gian khó thoát khỏi vận mệnh.
Tương thân lại không thể tiếp cận.
Hoặc ta hẳn là tin tưởng là duyên phận.
Khổ hải lật lên yêu hận.
Trên thế gian khó thoát khỏi vận mệnh.
Tương thân lại không thể tiếp cận.
Hoặc ta hẳn là tin tưởng là duyên phận.
Khi ánh chiều tà lặn về phía tây, đỉnh Thiên Vương Sơn chỉ còn lại mấy cỗ thi thể, trong lòng Diệp Lăng đang ôm Hồng Linh không còn khí tức, khóe miệng nàng còn đang mỉm cười.
Diệp Lăng đứng lên, ôm Hồng Linh nhảy xuống vách núi.
Chân ái cả đời!