Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1124 - Chương 1125: Vẫn Không Tránh Thoát

Chương 1125: Vẫn không tránh thoát

Cảnh tượng trước mắt Diệp Lăng quá mức chấn động.

Đột phá lần đầu tiên xem như là tích lũy đột phá, tối thiểu Xích Viêm Tiên Đế là một Cửu Kiếp Tiên Đế, nếu dốc hết sức thì cũng đủ để giúp người khác đột phá một cảnh giới.

Nhưng người kia lại liên tiếp đột phá đến Tứ Kiếp Tiên Đế, vậy có phải là không hợp lẽ thường hay không!

Từ Nhị kiếp Tiên Đế đột phá đến Tứ Kiếp Tiên Đế vô cùng đơn giản, Diệp Lăng vừa hâm mộ và ghen ghét, hắn suýt nữa thì trực tiếp xông lên.

Mẹ nó, thật quá sức hấp dẫn, Diệp Lăng trơ mắt nhìn, Xích Viêm Tiên Đế rốt cuộc là ai, sao thủ đoạn lại bất phàm như thế.

Rầm rầm!

Ngay sau đó, một ánh sáng nóng rực bao vây Hồng Linh, Diệp Lăng bị đẩy mạnh sang một bên.

Một đạo kết giới vô hình chắn giữa hắn và Hồng Linh, Diệp Lăng bĩu môi, mẹ nó thật đúng là keo kiệt, nhìn cũng không cho nhìn.

Ngay cả quyền lợi quan sát cũng không có, Diệp Lăng trực tiếp ngồi xuống bắt đầu tu luyện, không biết bọn họ đã ở trong thế giới hư huyễn bao lâu, nhưng chỉ riêng việc tu luyện Tinh Quang Tháp đã hao phí trăm năm.

Tu vi của hắn đã lạc hậu, chắc chắn đám huynh đệ ở Lôi Vực hiện tại đã bỏ xa hắn mấy cảnh giới.

Nhất là cái tên Mạc Tinh kia, với vận khí nghịch thiên, không biết y đã đi đến trình độ nào, phỏng chừng khi Diệp Lăng gặp lại y, hắn sẽ phải chấn động.

Ba yêu thú cũng có nội tình rất thâm hậu, đặc biệt là Tiểu Hắc, kẻ kế thừa Thất Sát tinh, con đường tu luyện chắc chắn rất thuận buồm xuôi gió.

Nghĩ tới đây, Diệp Lăng cảm thấy khẩn trương, nếu tiếp tục như thế, chẳng phải hắn sẽ thành kẻ yếu nhất sao.

Không được, sau khi đi ra ngoài nhất định phải tu luyện thật tốt, tranh thủ đuổi kịp, đường đường là Cửu Kiếp Tiên Đế chuyển thế, hiện tại còn là Bắc Đẩu Tinh Quân, sao có thể tụt hậu quá nhiều?

Chính Diệp Lăng cũng cảm thấy mặt mũi khó giữ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tròn mười năm, tu vi Diệp Lăng đã vững chắc đến độ không thể áp súc được nữa, đã chạm đến cảnh giới Nhị kiếp Tiên Đế nhưng chưa đột phá, dù sao nơi tọa hóa này không phải là Phong Thủy Bảo Địa, Tiên Khí không đủ nồng nặc, mười năm qua Diệp Lăng không chú trọng nâng cao cảnh giới.

Hắn chỉ tu luyện tất cả công pháp và thần thông mình biết, không ngừng hoàn thiện và tu luyện, mười năm qua, hắn đã hiểu thấu đáo hơn về thần thông công pháp của mình.

Đầu tiên là Tinh Quang Tháp, nó không chỉ có Thiên Đạo Chi Lực và tinh quang lực huyền diệu, nó còn có ‘thế’!

‘Thế’ của Tinh Quang Tháp là tinh hà mênh mông, khiến những kẻ đứng dưới tinh hà cảm thấy mình chỉ là con kiến hôi, không thể lay động thần thông này.

Bầu trời đầy sao chính là khởi nguồn của Tinh Quang Tháp, có một nguồn lực lượng như vậy, ngẫm thôi cũng thấy đáng sợ.

Còn có Tinh Quang Chi Thể gia trì, cùng với tinh lực của Bắc Đẩu Tinh Quân, khi hắn thi triển Tinh Quang Tháp, sẽ bộc phát ra lực lượng mang tính hủy diệt.

Hắn cũng có rất nhiều cảm ngộ với những thần thông khác, đặc biệt là cực điểm chân ý còn có bước đột phá.

Hiện nay, ở lĩnh vực cực điểm chân ý, hắn đã đi đến cực hạn, có thể nói là đã đại thành.

Mỗi cử động đều là một lần lực lượng bạo phát, có thể khiến lực lượng bản thân trở thành công kích hung liệt nhất trong nháy mắt ngắn ngủi.

Diệp Lăng đột nhiên cảm giác không gian đung đưa kịch liệt, hắn vội vàng đứng lên.

Đúng lúc này, màn chắn ngăn cách biến mất, Diệp Lăng lập tức tìm kiếm bóng dáng Hồng Linh.

Bên kia, bộ xương ngồi trên vương tọa đã trở thành tro bụi, còn Hồng Linh, nàng cầm hồng kiếm, thần uy mênh mông, tu vi đã đến Ngũ Kiếp Tiên Đế!

Mẹ nó, vẻn vẹn mười năm, từ một Nhị kiếp Tiên Đế lên đến Ngũ Kiếp Tiên Đế, đây là một trò đùa ư.

Hồng Linh cúc cung với tro cốt của Xích Viêm Tiên Đế, cuồng phong xẹt qua, tro cốt biến mất.

“Ta đã lấy được truyền thừa, Xích Viêm Tổ Tiên cũng đã vĩnh cửu biến mất.”

Hồng Linh cảm thán, trong giọng nói lộ chút cô đơn, sau đó nàng nhìn về phía Diệp Lăng cách đó không xa, ánh mắt sáng lên.

“Ngươi đã đáp ứng ta một việc, không thể cự tuyệt!”

Hồng Linh lộ vẻ mong đợi, Diệp Lăng sững sờ, không biết nàng muốn làm gì, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng, hắn vẫn gật đầu.

Hồng Linh lập tức bước đến, y phục trên người nàng biến mất, lộ ra thân thể.

Hai chân thon dài kích thích tế bào thần kinh của Diệp Lăng, hai cánh tay nàng vòng quanh ngực, mị hoặc không nói nên lời.

“Nếu lần này ngươi lại cự tuyệt thì không bao giờ còn cơ hội nữa đâu.”

Thanh âm Hồng Linh thanh thúy như chuông gió, Diệp Lăng lập tức trừng mắt, nhìn Hồng Linh đi tới bên cạnh mình.

“Hồng Linh... Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”

Diệp Lăng nuốt nước miếng một cái, hiện nay hắn đối với nữ nhân nào cũng là lễ phép tránh xa, nhưng đôi khi, vận mệnh không cho phép.

“Đừng nói chuyện!”

Hồng Linh mỉm cười, miệng ấn lên miệng Diệp Lăng, lập tức một hương thơm mang theo khí tức nóng rực truyền đến, cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên tràn khắp toàn thân.

Đầu óc như bị sét đánh, Diệp Lăng trừng mắt, cảm giác cả người run rẩy kịch liệt.

Đây là cảm giác gì, Diệp Lăng không biết, nói chung, nữ nhân có Băng Cơ Chi Thể tuyệt đối là cực phẩm!

Thân như ngọc, thanh lương như băng, bên trong lại nóng hổi như lửa, cảm giác này đủ để khiến rất nhiều nam nhân ngã dưới gấu váy nàng.

Khi thân thể hai người hoàn toàn dây dưa với nhau, Diệp Lăng suýt nữa đã kích động gào to.

Cuối cùng ta vẫn không thể thoát khỏi ma chưởng của ngươi, ta là chính nhân quân tử, tiểu lang quân thành thực, vậy mà lại luân hãm!

Nhưng thứ hắn rơi vào lại là ôn nhu hương, lửa cháy hừng hực trong cơ thể Diệp Lăng, hắn trở nên điên cuồng.

Hai người người trần truồng lăn lộn trong đại điện, tạo nên những thanh âm không nên để người khác nghe thấy.

Cảnh xuân còn dài!

Một ngày sau, hai người xuất hiện bên ngoài Thánh thành, Diệp Lăng nhìn Hồng Linh lộ vẻ thẹn thùng đối diện, hắn thở dài.

“Ngươi thật sự không đi cùng ta sao?”

Diệp Lăng luyến tiếc hỏi, hắn không muốn nữ nhân của mình không ở bên hắn.

“Ta còn trách nhiệm phải gánh vác, ngươi cho ta chút thời gian, khi tộc nhân không còn cần ta nữa, ta sẽ đến tam giới tìm ngươi!”

Hồng Linh chậm rãi đáp, sau đó lại gần Diệp Lăng, hôn nhẹ lên mặt hắn.

“Ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay của ta được đâu!”

Diệp Lăng mỉm cười, gật đầu, rồi hắn phóng lên cao.

Ánh mắt quyến luyến không thôi của Hồng Linh vẫn dõi theo hắn.

Bình Luận (0)
Comment