Từ khi Diệp Lăng tới Tiên Giới, đây là lần đầu tiên hắn ở một địa phương lâu như vậy.
Thu hoạch lần này không nhiều, một thần thông, một trải nghiệm.
Nhưng hai thứ này lại khiến hắn ấn tượng khắc sâu, cũng trợ giúp hắn rất nhiều, như Tinh Quang Tháp, nó là thần thông cường đại, tuyệt đối không thể khinh thường.
Mà một đời trong huyễn cảnh với Hồng Linh lại khiến thể ngộ của hắn với chữ ‘tình’ đã có biến hóa, trở nên sâu sắc hơn rất nhiều.
Kỳ thực có đôi khi, tình yêu là một thứ khiến người ta không thể nào hiểu nổi, ngươi biết ngươi thương hắn, nhưng lại bị vận mệnh đẩy xa.
Diệp Lăng bay ra khỏi Xích Viêm thế giới, hắn quay đầu nhìn thế giới ẩn nấp trong hư không, trong mũi còn thoang thoảng dư hương, thấm vào tim gan.
“Hồng Linh, ta chờ ngươi.”
Diệp Lăng lẩm bẩm, rồi xoay người rời đi, hóa thành một đạo tinh quang biến mất giữa thiên địa.
Hiện nay Lôi Vực không phải là cương vực thượng đẳng tam lưu nữa, trăm năm qua, Lôi Vực đã phát triển vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Không đến trăm năm đã thâu tóm tất cả lãnh thổ tam lưu, sau đó còn chiếm lấy ba lãnh thổ nhị lưu.
Hiện nay Lôi Vực tuyệt đối là tồn tại vô địch trong số các lãnh thổ nhị lưu, dĩ nhiên là nhờ một phần công lao không thể thiếu của Hỏa Gia Tam Ma và Mai Sơn lão nhân.
Ba Thất Kiếp Tiên Đế, một Bát Kiếp Tiên Đế, đội hình như vậy cũng khiến lãnh thổ thượng đẳng nhất lưu phải kinh hồn táng đảm.
Bốn Tiên Đế không chống đỡ nổi một lãnh thổ lớn như vậy, nhưng hiện nay Tiên Đế của Lôi Vực lại nhiều như mây.
Mạc Tinh, đường đường Tứ Kiếp Tiên Đế, thực lực khủng bố tuyệt luân, có người nói trong một trận chiến với lãnh thổ nhị lưu, y độc chiến chủ nhân lãnh thổ là một cường giả Ngũ Kiếp Tiên Đế.
Diệp Phi, Hoạt Diêm Vương khiến các thế lực xung quanh Lôi Vực vừa nghe tên đã sợ mất mật, tuy chỉ là Nhị kiếp Tiên Đế, nhưng lại là tồn tại người gặp người sợ trên chiến trường.
Ba yêu thú cũng rất cường hãn, đặc biệt là Tiểu Hắc, hiện nay y đã là Tam Kiếp Tiên Đế đỉnh phong, nhưng thực lực còn mạnh mẽ hơn Mạc Tinh.
Bốn đại Thần Thú, Hồng Long, Hoàng Phủ Triều Ca, Hoàng Phủ Vô Địch, tam huynh đệ Văn gia, tất cả đều là cường giả vang danh thiên hạ.
Tuy hiện nay Lôi Vực phong quang vô cùng, nhưng cũng gặp khó.
Niếp Thánh lãnh thổ đứng đầu lãnh thổ thượng đẳng nhị lưu, thực lực rất mạnh mẽ, bọn họ đang nhăm nhe Vạn Lôi cương vực, còn tuyên bố muốn huỷ diệt Lôi Vực.
Niếp Thánh cương vực có mấy tôn Bát Kiếp Tiên Đế, trong lãnh thổ thượng đẳng, thực lực như vậy tuyệt đối là vương giả.
Mặc dù là Hỏa Gia Tam Ma và Mai Sơn lão nhân thì cũng thấy vướng tay vướng chân, thậm chí cảm thấy khó giải quyết.
Nếu như liều lĩnh tấn công, như vậy mấy tôn Bát Kiếp Tiên Đế kia cũng có thể tàn sát Lôi Vực, dựa vào chiến thuật biển người thì cái giá phải trả quá lớn.
Cho nên hiện nay hai đại lãnh thổ đang giằng co, nhưng Niếp Thánh lãnh thổ lại truyền tin đến, nói rằng cường giả Thất Kiếp Tiên Đế trở lên không được động thủ, mặc cho kẻ dưới chém giết, ai sống ai chết thì phải xem bản lãnh của mình.
Trong đại điện Lôi Cung, ba chủ mẫu Trầm Nguyệt Tâm, Táng Hoa và Đông Châu ngồi ở chủ vị, người khác ngồi hai bên.
Ba nữ nhân này có bản lĩnh không nhỏ, Lôi Vực có thành tựu như hiện nay có một phần công lao của các nàng.
Trầm Nguyệt Tâm thì không cần phải nói, nàng chỉnh lý Lôi Vực ngay ngắn gọn gàng, chế độ thưởng phạt đều do nàng định ra, uy danh của nàng gần như có thể sánh bằng Diệp Lăng.
Dù sao Diệp Lăng là loại ba ngày kéo lưới hai ngày phơi nắng, hiếm khi xuất hiện ở Lôi Cung.
Mà Đông Châu thì là thần tài của Lôi Vực, Vạn Bảo cương vực là thông gia với Lôi Vực, tài lực điên cuồng tràn vào không ngừng.
Các Tiên Đế ngồi phía dưới, có kẻ nào dám nói việc mình đột phá đến Tiên Đế không có quan hệ với nàng không?
Táng Hoa cũng rất lợi hại, trong trăm năm, nàng đã đột phá đến Tiên Đế!
Thành tựu này làm cho rất nhiều người không thể tin nổi!
Bọn họ đâu biết rằng, Táng Hoa có thể chất Băng Cốt hiếm thấy, loại thể chất này cũng là vạn năm khó gặp tại Tiên Giới.
Táng Hoa đi theo Diệp Phi, trở thành nữ ma đầu hung danh hiển hách, thậm chí vô số người đều cho rằng nàng và Diệp Phi là một đôi.
“Chủ mẫu, chúng ta nguyện liều mạng với bọn họ, dù Mai Sơn lão nhân và Hỏa Gia Đế Quân không ra tay, chúng ta cũng không sợ!”
“Niếp Thánh lãnh thổ là đám chó mà gì, Bổn Tọa đủ sức dẹp hết đám quân chủ lực của bọn họ, để cho bọn họ biết sự lợi lại của mấy đại thần thú chúng ta!”
Thanh Long gào to, tên này là phần tử hiếu chiến chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Bốn đại Thần Thú bây giờ cũng rất cường hãn, đã đến cảnh giới Nhị kiếp Tiên Đế đỉnh phong, bốn đại Thần Thú liên thủ rất hung mãnh.
Còn Hồng Long thì vẫn là Tứ Kiếp Tiên Đế, trăm năm không đủ cho y đột phá, mặc dù được hưởng dụng rất nhiều tài nguyên nhưng cũng vẫn không được.
“Ta thấy nên chờ Cung Chủ trở về, đại sự như vậy hắn nên biết thì hơn.”
Hoàng Phủ Triều Ca cau mày thì thào, đây chính là đại sự liên quan đến sự tồn tại và phát triển của Lôi Vực.
Vì sao Lôi Vực quật khởi nhanh như vậy, đó là bởi vì có Hỏa Gia Tam Ma tọa trấn, mà hiện nay bọn họ không thể ra tay, so với thế lực uy tín lâu năm như Niếp Thánh lãnh thổ thì sẽ có chút khó khăn.
“Ngươi sợ cái rắm, Bổn Tọa ta còn không sợ, ta thấy chỉ có ngươi sợ thôi, đúng không?”
“Triều Ca, ngươi yên tâm đi, Thanh Long đại gia của ngươi sẽ bảo vệ ngươi, ngươi cũng là Nhị kiếp Tiên Đế mà lại có suy nghĩ như vậy, truyền đi sẽ thành trò cười cho kẻ khác đấy!”
Thanh Long lẫm liệt quát, mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu, não tên này chỉ toàn cơ bắp.
“Đại gia cái gì, ai sợ, ngươi đừng vu oan cho ta!”
“Ta nói vậy là lo nghĩ cho toàn bộ lãnh thổ, ai bảo ta sợ chứ, vớ vẩn!”
Hoàng Phủ Triều Ca nổi nóng, tên ngu ngốc này, lời y nói ra có thể khiến người ta tức chết.
“Được rồi được rồi!”
Trầm Nguyệt Tâm khoát tay áo đứng lên, mọi người đều nín thở.
Quyết định của ba đại chủ mẫu mới là quyết định cuối cùng, không ai có thể phản bác.
“Ba vị Đế Quân, Mai Sơn lão nhân, nếu Niếp Thánh lãnh thổ không muốn các ngươi ra tay, vậy thì cứ chờ xem diễn đi.”
“Chiến tranh ư? Lôi Vực ta đã sợ ai bao giờ.”
“Chiến binh thiết huyết sinh ra trong sinh tử.”
“Không chảy máu, không trải qua sinh tử thì chỉ là kẻ tài trí bình thường mà thôi.”
“Phát chiến thư với Niếp Thánh lãnh thổ, Lôi Vực ta tiếp nhận khiêu chiến!”
Trầm Nguyệt Tâm cười lạnh, phong mang vô song, lời nói của nàng khiến đám phần tử hiếu chiến gào to kêu loạn.
Có thể đánh nhau là tốt nhất, còn chết ư?
Không phải là bọn họ không nghĩ tới, mà là tin tưởng chính mình, tin tưởng những đồng đội như lang như hổ bên cạnh.