Trầm Nguyệt Tâm ra mệnh lệnh, các cường giả lập tức ra ngoài chuẩn bị chiến đấu.
Lần này là một khúc xương khó gặm, nhưng như vậy mới kích thích, nếu không đánh mà thắng như mấy lần nào đó, vậy thì còn có gì thú vị.
Nam nhân tắm máu mới gọi là hán tử đội trời đạp đất, còn đám hoa trong nhà ấm thì chỉ được gọi là phế vật.
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, chỉ còn lại ba nữ nhân Trầm Nguyệt Tâm và đám người Mạc Tinh, Diệp Phi, Thần Phong.
“Sao lần này Diệp Lăng đi lâu vậy, hơn trăm năm rồi, hắn đã đi đâu?”
Thần Phong cau mày hỏi, Diệp Lăng chưa bao giờ đi lâu như vậy, lúc này đột nhiên biến mất lâu như thế, làm bọn họ không quen lắm.
“Đại tỷ truyền đến tin tức, chân thân của Diệp Lăng đã biến mất, chắc hắn đã thành đế!”
Trầm Nguyệt Tâm khẽ mỉm cười, nam nhân của nàng rốt cục đã thành đế, vậy tiếp đó, nàng nên tìm đường thông thiên cho chính mình!
“Thành đế? Mẹ nó, Diệp Lăng thành Tiên Đế rồi hả?”
“Chẳng trách lại đột nhiên biến mất, ra là thành đế!”
“Vô Đạo, ba chúng ta có phải nên đẩy nhanh tốc độ hay không, chúng ta mới Tiên Tôn trung kỳ, để kẻ khác đánh giá chắc phải cười đến rụng răng!”
“Đúng vậy, mấy người chúng ta cùng đi, kết quả ngươi xem Mạc Tinh và Diệp Phi đi, cmn đều là mấy kiếp mấy kiếp, chúng ta lại một kiếp cũng không có.”
Mọi người đều hét lên, Diệp Phi ngại ngùng cười, nào giống đao phủ hai tay lây dính máu tanh, rõ ràng là một chàng trai xán lạn.
“Hồng Trần ca, thể chất ta có chút đặc thù, Tinh ca có vận khí nghịch thiên, các ngươi chớ để ý.”
Lời Diệp Phi nói làm Diệp Vô Đạo, Thần Phong, Ngạo Hồng Trần sững sờ, rồi khuôn mặt lập tức trở nên âm trầm, liếc nhìn y.
“Tên khốn này, ngươi cố ý làm nhục chúng ta hả? Theo ý ngươi thì chúng ta là phế vật chứ gì?”
Ngạo Hồng Trần ngoẹo đầu nói, Diệp Phi mặt đỏ tía tai, vội vã xua tay.
“Nhục nhã các ngươi làm gì? Tu vi của ba người các ngươi đã đủ kinh diễm, mới bao nhiêu năm mà đã đến Tiên Tôn, còn mạnh hơn ta đời trước, ha ha!”
Đột nhiên, một thân ảnh đột ngột xuất hiện trong không trung, là Diệp Lăng, hắn mỉm cười hạ xuống.
“Con bà nó!! Địch nhân đặc biệt đánh tới, các huynh đệ, bắt hắn lại!”
“Ha ha! Ngươi tới lúc nào, giỏi đấy, ta không cảm nhận được chút dao động nào.”
“Diệp ca làm ta hơi sợ hãi, ta bén nhạy như vậy mà còn không nhận thấy được có người xuất hiện.”
Mọi người đều bật cười, ôm lấy Diệp Lăng, ba nữ nhân cũng nở nụ cười.
“Không tệ, tu vi đều tăng rồi, ai cũng khiến lão tử ta nở mày nở mặt!”
Diệp Lăng cười ha ha, vỗ bả vai mọi người, một đám đều nhếch miệng cười, dương dương tự đắc.
Đặc biệt là Mạc Tinh, y cực kì đắc ý, Tứ Kiếp Tiên Đế cao hơn Diệp Lăng tận ba đại cảnh giới, muốn đuổi kịp thì phải đến ngày tháng năm nào.
“Diệp Lăng! Ngươi thấy tu vi hiện tại của lão tử cao chưa này, hắc hắc, Tứ Kiếp Tiên Đế, bóp chết ngươi dễ như bóp chết con kiến thôi.”
Mạc Tinh cười to, rất là đắc ý, Diệp Lăng đối diện lại nở nụ cười, nụ cười khiến người nhìn sợ hãi nổi da gà.
“Ai, dựa theo sự hiểu biết của ta về Diệp Lăng, Mạc Tinh không xong rồi!”
“Đúng vậy, ta cũng có dự cảm xấu, lúc trước ở Trái Đất, Diệp Lăng mà cười như thế thì kiểu gì cũng không có chuyện tốt.”
Diệp Lăng vỗ bả vai Mạc Tinh, nở nụ cười xán lạn: “Như vậy đi, ta đánh cược với ngươi, nếu ta thua, ngươi có thể yêu cầu bất cứ điều gì.”
“Nếu ngươi thua, không cần nhiều, ta lấy tiền thưởng mười năm của ngươi là được, thế nào?”
Tiền thưởng mười năm, ai da, lớn thật, tình huống này làm cho mọi người sửng sốt.
Mạc Tinh nghe xong thì không thèm suy nghĩ, y vỗ đùi cười đắc ý, y còn đang chờ cơ hội biểu hiện trước mặt Diệp Lăng đây.
“Được, ta sẽ bóp chết ngươi, ha ha! Đến đây đi! Đến đây đi!”
Mạc Tinh cười vui vẻ, mọi người lại liên tiếp lui về phía sau, bọn họ cũng muốn nhìn xem tu vi Diệp Lăng đã đến trình độ nào.
Ầm!
Diệp Lăng phóng ra khí tức cường đại mạnh mẽ như cuồng phong càn quét đại điện.
Mọi người hoàn toàn biến sắc, thậm chí cảm thấy vô cùng kinh sợ, Diệp Lăng thật mạnh!
Mạc Tinh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn cười hắc hắc, nhún vai: “Thế thôi á?”
“Ngươi đánh bại Nhị kiếp Tiên Đế không có gì lạ, thậm chí là Tam Kiếp thì ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng muốn tổn thương ta ư? Ha ha, mơ đi!”
Vừa dứt lời, sắc mặt Mạc Tinh hoàn toàn thay đổi, trừng mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.
“Diệp Lăng! Mẹ nhà ngươi!”
Trước mặt Mạc Tinh là ba Diệp Lăng, cả 3 đều toát ra khí tức cường tráng, cười lạnh nhìn chằm chằm Mạc Tinh.
Lực lượng kinh khủng không ngừng lưu chuyển trong cơ thể Diệp Lăng, khiến cho đại điện tràn đầy khí tức đè nén.
“Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?”
Diệp Lăng cười hắc hắc, lập tức vọt lên, ba Diệp Lăng lao về phía Mạc Tinh, nắm tay hung hăng đập xuống.
Ban đêm, mọi người tề tụ trong đại điện, ngoài đám người Mạc Tinh thì các Tiên Đế khác cũng tới.
Diệp Lăng đã trở lại, Cung Chủ Lôi Cung trở về, tin tức này khiến toàn bộ Lôi Cung kích thích không gì sánh được.
Hiện tại sắp phải đối đầu kẻ địch mạnh, Diệp Lăng trở về là một loại khích lệ tinh thần, làm cho bọn họ rất kích động.
Mạc Tinh ngồi bên dưới thận trọng sờ gò má mình, vẫn còn sưng, sờ một cái cũng đau.
“Tên khốn kiếp, ra tay tàn nhẫn thật!”
Mạc Tinh khóc không ra nước mắt, Diệp Lăng quá mạnh mẽ, y còn chưa kịp ra tay.
“Này, bây giờ ngươi phải suy tính đi, tiền thưởng mười năm mất rồi đấy, ha ha!”
“Ta biết ngay mà, sao ngươi có thể là đối thủ của Diệp Lăng được.”
Đám người Diệp Vô Đạo vui mừng, kẻ này bị thua thiệt rồi, để xem y còn kiêu ngạo thế nào.
“Ta cho các ngươi biết, lần này chỉ là đùa giỡn thôi, nếu là chém giết thật, ta tuyệt đối đánh chết hắn!”
“Ái chà chà, nhóc con hạ thủ độc ác quá nhỉ.”
Nghe Mạc Tinh nói vậy, mấy tên xung quanh đều cười to.
“Cung Chủ! Bây giờ ngươi đã thành Tiên Đế, sau này mọi người phải tôn xưng ngươi là gì, không thể gọi là Diệp Tiên Đế chứ, ha ha!”
Hoàng Phủ Triều Ca đứng dậy cười hô, chủ nhân một lãnh thổ cần phải có danh hiệu.
Giống như Diệp Lăng Cửu Kiếp Tiên Đế kiếp trước!
Đó là một loại vinh quang, một loại tượng trưng thân phận.
Diệp Lăng đứng dậy, nhìn các huynh đệ mỉm cười.
“Đây là Lôi Vực, vậy ta sẽ là Lôi Đế!”
Lôi Đế!
Kỷ nguyên trước, đó là nam nhân một tay che trời.
Mà hiện nay, danh xưng này thuộc về Diệp Lăng!