Lôi Đế, hai chữ đơn giản lại làm cả đại điện chìm trong tĩnh lặng.
Không biết vì sao, những người này lại cảm thấy tâm huyết sôi trào, dường như Diệp Lăng nên mang tôn vị Lôi Đế, vang danh tam giới!
“Lôi Đế! Lôi Đế!”
“Ha ha! Lôi Đế muôn năm!”
Một đám điên cuồng gào thét, Mạc Tinh ngồi một bên bĩu môi.
“Sao nghe giống Lôi Đế cạc cạc vậy?”
Đám Diệp Vô Đạo ngồi cạnh Mạc Tinh cứng người, má, tên này cũng tài thật.
Diệp Lăng khoát tay áo, mỉm cười nhìn mọi người: “Ta chỉ muốn nói một câu, trận chiến với Niếp Thánh lãnh thổ, mẹ nó làm thịt bọn họ đi!”
“Ha ha! Đúng đúng! Cung chủ sảng khoái, làm thịt bọn họ đi!”
“Huynh đệ chúng ta sợ ai chứ, tuyệt đối sẽ khiến bọn họ lần lượt chết trong tay chúng ta.”
“Yên tâm đi Cung Chủ, xem người ta cả người tắm máu chơi chết bọn họ thế nào đi!”
“Cả người tắm máu? Hay là cả người bầm máu đấy, ha ha!”
Diệp Lăng cười nhìn mọi người gào thét trêu đùa, hắn bưng ly rượu, giơ lên với mọi người.
“Không nói nhiều, uống chén rượu này, diệt hết đám khốn kiếp Niếp Thánh lãnh thổ kia đi, Vạn Lôi cương vực là của nhà chúng ta, uống”
Diệp Lăng cười to, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, vô cùng hào sảng, ngay sau đó, Trầm Nguyệt Tâm, Đông Châu cùng với Táng Hoa cũng uống rượu ừng ực.
“Ha ha! Các huynh đệ, chủ mẫu của chúng ta còn hào phóng như vậy, nếu chúng ta còn giấu giếm thì thì chẳng phải là còn không bằng nữ nhân sao?”
“Phí lời, chủ mẫu là hào kiệt cái thế, nhưng vẫn là nữ nhân.”
“Nữ nhân thì làm sao? Nữ nhân có thể chống đỡ nửa bầu trời, lão nương giết địch không ít hơn ngươi đâu nhé.”
“Đúng vậy, các tỷ muội, uống chết đám khốn kiếp này đi, không biết trong óc chứa cái gì nữa.”
“Còn có thể là cái gì, trừ rượu thì là sắc, thấy nữ nhân thì không nhúc nhích nổi, làm mặt Lôi Vực chúng ta!”
Trong Lôi Vực không thiếu nữ cường nhân, các nàng mà ngoan độc thì không khác gì rắn rết, dù là nam nhân thì cũng phải sợ hãi.
“Uống nào, hôm nay phải chứng minh cái gì gọi là nữ nhân, các huynh đệ, uống say ngất bọn họ đi!”
“Uống say ngất lão nương?”
“Ta cho các ngươi biết, nếu lão nương muốn, một ly ta cũng say, mặc cho các ngươi xử trí.”
“Nếu lão nương không muốn, dù liều mạng thì cũng phải cho các ngươi biết cái gì gọi là nữ trung hào kiệt!”
Mọi người nghe thế đều cười vang, lời nữ nhân này nói tuyệt đối là thật, nữ nhân thường xử trí theo cảm tính như vậy.
Trời tối, toàn bộ Lôi Cung tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ, Diệp Lăng trở về như một liều thuốc trợ tim cho bọn họ.
Ngày thứ hai, Diệp Lăng dậy rất sớm, xoa cái đầu hơn hơi đau nhức, ngày hôm qua cùng những tên kia quậy đến nửa đêm, uống hơi nhiều.
Nhưng Diệp Lăng còn nhớ rõ, đêm qua mình cùng ba nữ nhân đã điên cuồng thế nào.
Ngẫm lại thủ đoạn của các nàng khiến Diệp Lăng phấn khích, hắn xoay người cười hắc hắc, nhìn ba nữ nhân vẫn còn ngủ say bên cạnh.
Chăn tàm ty không che được xuân sắc mê người, da thịt trắng nõn ánh lên vẻ đẹp lộng lẫy động lòng người.
Dục vọng nguyên thủy trực tiếp xông lên đầu.
“Chà chà, sao ta lại như ngựa giống vậy, không nên không nên.”
“Ta là chính nhân quân tử, không nên có loại tư tưởng này, ham sắc thương thân.”
“Mẹ nó, nữ nhân của lão tử, vì sao không thể chứ.”
Diệp Lăng nhếch miệng cười, rồi lập tức nhào tới, ba nữ nhân trên giường lập tức tỉnh dậy.
Ngay sau đó, cả vườn xuân sắc, ba nữ nhân thẹn thùng, Diệp Lăng cuồng mãnh.
Nói chung mới sáng sớm, bốn kẻ làm chuyện trẻ nhỏ không nên nhìn.
Chiến thư đã đến Niếp Thánh lãnh thổ, thời gian vẻn vẹn một ngày, Niếp Thánh lãnh thổ truyền đến tin tức tiếp thu chiến thư.
Cường giả Thất Kiếp Tiên Đế trở lên của hai đại cương vực đều thu tay lại, không được xuất chiến, nếu không sẽ vi phạm minh ước song phương, sẽ phải hứng chịu Thiên Kiếp.
Trong Lôi Cung, Diệp Lăng đứng ở chủ vị, nhìn mọi người tràn đầy chiến ý, mỉm cười.
“Chư vị, nếu đại chiến đã bắt đầu, vậy chúng ta không thể nhàn rỗi.”
“Nếu muốn chiến, chúng ta phải cắn nuốt thế lực Niếp Thánh cương vực như tằm ăn rỗi, dĩ nhiên cũng phải phòng thủ kỹ càng, nếu xảy ra vấn đề thì sẽ ảnh hưởng đến toàn cục.”
Diệp Lăng dừng một chút, nhìn mọi người chiến ý sôi sục, thần sắc trở nên nghiêm nghị.
“Tiếp đó, các ngươi nhận lệnh, nhưng hãy nhớ kỹ, lần này không tầm thường, phải lập quân lệnh trạng!”
“Kẻ nào sơ suất, đừng trách Bổn Tọa phạt vào Hình Đường!”
Diệp Lăng nghiêm túc nói, lần đại chiến này là khảo nghiệm thực lực chân chính của Lôi Vực, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất.
“Cung Chủ yên tâm!”
Mạc Tinh rống to, mọi người cũng mở to mắt chờ lệnh Diệp Lăng.
“Quanh Lôi Vực ta có hàng vạn hàng nghìn lãnh thổ, tất cả đều phải tấn công, nếu không chỉ một quân công kích, kết cục chắc chắn sẽ là diệt vong!”
Diệp Lăng bình thản nói, lãnh thổ lớn như thế, hắn hiểu chiến lược tằm ăn rỗi, Niếp Thánh lãnh thổ cũng không ngốc.
Cho nên muốn công phải thủ vững, đó mới là chiến thuật bình thường nhất, cũng kiên cố nhất, nhưng sự gian nan trong đó khó mà giải thích thành lời.
“Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Tứ Thần Thú nghe lệnh!”
Diệp Lăng đột nhiên quát to, bốn đại Thần Thú bước ra.
“Các ngươi lĩnh 3 vạn tinh binh, tấn công Hổ Môn Quan của Niếp Thánh lãnh thổ, trong vòng nửa năm, dù thế nào, nếu không chiếm được, vậy đưa đầu bốn người các ngươi tới gặp ta!”
Hổ Môn Quan, một trong những quan khẩu trọng yếu của Niếp Thánh cương vực, theo tin tức Diệp Lăng lấy được, cường giả thủ quan là một vị Tứ Kiếp Tiên Đế, thực lực cường hãn.
Bốn đại Thần Thú liên thủ là có thể chiến một trận, hơn nữa có tỷ lệ thắng rất lớn.
“Lĩnh mệnh!”
Thanh Long không còn dáng vẻ không đứng đắn lúc trước, gào to, bốn đại Thần Thú đều đỏ tròng mắt.
“Mạc Tinh, Diệp Phi, Hoàng Phủ Vô Địch lĩnh mệnh!”
Diệp Lăng nhìn về ba đại tướng này, ba người bước ra, chiến ý hiên ngang.
“Ba người các ngươi suất lĩnh phân đường dưới trướng Diệp Phi, đánh lén Tiên Phong thành, chiếm lấy hang ổ Niếp Thánh cương vực cho ta.”
“Trong thời gian ngắn nhất, ta muốn Niếp Thánh lãnh thổ trở tay không kịp!”
Diệp Lăng lạnh lùng nói, ba người đều chấn động, chiến ý vô song.
“Hồng Long, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Tiểu Kim, bốn người các ngươi cố thủ biên quan thành Lôi Vực, nếu như bị chiếm lấy, bốn các ngươi hãy lăn đến Hình Đường lãnh phạt.”
Diệp Lăng bình thản nói, bốn đại Thần Thú đều liên tục gật đầu.
“Hoàng Phủ Triều Ca, Cuồng phong, Cơ Vô Mệnh, tam huynh đệ Văn gia, mấy người các ngươi lĩnh trọng binh cố thủ Tây quan khẩu, đây chính là trọng địa dễ uy hiếp nhất của Lôi Vực ta, hẳn các ngươi nên biết quan hệ lợi hại trong đó.”
Mọi người đều liên tục gật đầu, không dám khinh thường.
“Còn ta, bản thân ta sẽ tấn công Đông Phương thành!”
Diệp Lăng híp con ngươi lại, sát cơ bùng lên!