Đông Phương thành, đây chính là một thành trì trọng yếu chỉ xếp sau Niếp Thánh thành của Niếp Thánh lãnh thổ.
Cường giả thủ vệ thành trì là một Tứ Kiếp Tiên Đế, nhưng ở đó lại toàn là tinh binh, tối thiểu cũng có 800 Tiên Đế cố thủ, vững như thành đồng vách sắt.
Diệp Lăng giữ nhiệm vụ khó khăn nhất cho mình, mọi người đều sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới.
“Cung Chủ, sao lại vậy được, đâu cần ngươi ra tay!”
“Đúng vậy, có chúng ta là đủ rồi, Niếp Thánh lãnh thổ mà thôi, nếu để ngươi phải tự thân xuất thủ, vậy khác nào đánh mặt chúng ta!”
“Cung Chủ, ngươi ở lại chờ tin tức tốt của chúng ta đi, nếu chúng ta thất bại, thề đời này cai rượu lánh sắc!”
Mọi người vội vã nói, Diệp Lăng lắc đầu, hắn lựa chọn như vậy không phải là xằng bậy.
Cảnh giới của hắn đã đến bình cảnh, nhất định phải lịch lãm sinh tử trên chiến trường, nếu chỉ trông chờ tầm bảo hoặc tìm được cơ duyên thì hắn không thể đột phá.
Hơn nữa hiện tại tình thế tam giới càng ngày càng nghiêm trọng, đại chiến đã bao phủ toàn bộ tam giới.
Trước tình huống khẩn yếu này, khát vọng với tu vi của hắn càng ngày càng mãnh liệt, không cần Cửu Kiếp Tiên Đế, tối thiểu hắn phải đến Bát Kiếp Tiên Đế thì mới đủ năng lực để tung hoành tam giới.
Diệp Lăng có Nhất Khí Hóa Tam Thanh, nếu hắn đột phá đến Bát Kiếp Tiên Đế, vậy thực lực tuyệt đối sẽ cực kì đáng sợ.
“Được rồi, các ngươi tự hoàn thành thỏa đáng nhiệm vụ ta giao là được, còn ta thì không cần các ngươi quan tâm.”
“Nếu kẻ nào lơ là sơ suất khiến đại chiến xảy ra vấn đề gì, vậy các ngươi cứ chờ bị phạt đi.”
Diệp Lăng mỉm cười, Đông Phương thành mà thôi, hắn tự tin rằng mình có thể đánh chiếm, không, không phải chỉ là tự tin, mà là nhất định!
Trong 7 ngày, toàn bộ Lôi Vực đều không ngừng điều binh khiển tướng, toàn bộ thế lực quy thuận Lôi Vực đều bị Diệp Lăng xếp vào đại quân.
Hưởng thụ sự che chở của Lôi Vực, đến lúc cần thiết cũng phải xuất lực, nếu chỉ là một đám chỉ biết núp sau lưng, vậy còn che chở làm chó gì.
Điều binh khiển tướng, an bài chiến thuật, trong 7 ngày, Diệp Lăng vội vàng bận rộn sứt đầu mẻ trán.
Trong lúc này, không ít người tìm đến Diệp Lăng yêu cầu đổi thành với hắn, muốn lập quân lệnh trạng tại chỗ, nhưng Diệp Lăng đều cự tuyệt.
Đông Phương thành là mục tiêu của hắn, tuyệt đối không thể nhường cho kẻ khác.
Đồng thời, tại Niếp Thánh lãnh thổ cũng bắt đầu điều binh khiển tướng, các đại lãnh thổ xung quanh cảm nhận được tình thế kịch liệt khẩn trương này thì đều đóng cửa quan chiến.
Khi hai đại lãnh thổ phân ra thắng bại, cũng là lúc bọn họ ra quyết định.
Ở thời đại này, hoặc là thần phục cường giả, hoặc là chờ bị thâu tóm, niên đại đại loạn, không có bất kì lãnh thổ nào có thể độc lập.
Nửa tháng sau, trong giáo trường Lôi Cung, Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm, kiếm quang cuồn cuộn, khí tức phi phàm.
Trước mặt hắn, vô số cường giả đứng thẳng tắp, chiến ý mãnh liệt xông thẳng lên trời, chấn động thiên địa.
“Chư vị, nhớ kỹ nhiệm vụ của các ngươi, ta không muốn các ngươi trở thành phế vật trong miệng người khác.”
“Trận chiến này là vì Lôi Vực, cũng là vì các ngươi!”
“Ngày Niếp Thánh lãnh thổ biến mất, ta sẽ mời chư vị uống rượu, không say không về!”
“Kiếm chỉ Đông Nam, chiến không ngừng, chiến!”
Diệp Lăng rống to, mọi người cũng cao giọng điên cuồng hét lên, tròng mắt đỏ ngầu.
“Chiến chiến chiến!”
“Chiến không ngừng! Chiến không ngừng!”
Diệp Lăng gật đầu, trạng thái như vậy mới là trạng thái hoàn mỹ nhất, Niếp Thánh lãnh thổ không đáng nhắc tới!
“Xuất phát!”
Diệp Lăng hạ lệnh, đám người lập tức phóng lên cao, Tiên Lực sắc bén tê liệt thiên địa.
Diệp Lăng nhìn Đông Châu và Trầm Nguyệt Tâm sau lưng.
“Táng Hoa cùng ta đi Đông Phương thành, còn hai người các ngươi tọa trấn hậu phương, mọi việc nhờ cả vào hai người các ngươi.”
Chiến tranh không đơn giản, hậu phương cũng rất quan trọng, đa số chiến dịch kiệt tác trong lịch sử đều liên quan đến hậu phương.
Vây Nguỵ cứu Triệu, nội bộ mâu thuẫn, tập kích bất ngờ đại bản doanh, đó là nơi tập trung quyền lợi, không thể coi thường.
Hai nữ nhân gật đầu, con ngươi sáng lóng lánh, đối với các nàng mà nói, lần này cũng là một lần khiêu chiến.
Trong cuộc chiến lớn như vậy, phải điều động khống chế rất nhiều thứ, đó đều là khảo nghiệm thủ đoạn của các nàng.
“Đi thôi, nhiệm vụ trọng yếu nhất là của chúng ta!”
Diệp Lăng mỉm cười, nhìn về đội ngũ vạn người, đây là một đội quân mạnh mẽ, yếu nhất cũng là cường giả Tiên Vương.
Viu!
Diệp Lăng bay lên, Táng Hoa theo sát, những cường giả khác cũng bay lên.
Đông Phương thành nằm trong Niếp Thánh cương vực, là một thành trì trọng yếu, nếu như bị công phá, vậy có thể tiến quân thần tốc tấn công Niếp Thánh thành.
Tầm quan trọng của nó không cần nói cũng biết, một vị Tứ Kiếp Tiên Đế trấn thủ Đông Phương thành, được xưng là Động Thiên đại đế, thực lực rất mạnh mẽ.
Trong chính điện Đông Phương thành, Động Thiên đại đế ngồi ở chủ vị, trước mặt là hai hàng Tiên Đế.
Ở giữa là một đám mỹ nữ khoác sa mỏng đang khiêu vũ, thân thể tuyệt đẹp như ẩn như hiện dưới lớp sa mỏng, kích thích đám Tiên Đế kia.
“Đế Quân, có người nói lần này kẻ tấn công Đông Phương thành chúng ta chính là chủ nhân Lôi Vực!”
“Ha ha! Chủ nhân Lôi Vực? Nghe nói hắn vừa mới đột phá đến Nhất Kiếp Tiên Đế, không biết may mắn thế nào mà lung lạc được một đám cường giả làm thuộc hạ như thế.”
“Nhưng cũng chỉ là một con chó mà thôi, tới đúng lúc lắm, chúng ta bắt hắn lại, trận chiến này liền kết thúc!”
“Ha ha! Có lẽ vị chủ nhân Lôi Vực này không khống chế được đám cường giả dưới quyền, nếu không vì sao hắn lại tự mình chinh chiến chứ?”
Một đám Tiên Đế đều cười ha ha, không ai để Diệp Lăng vào mắt.
Dù sao, một Nhất Kiếp Tiên Đế gần như không hề có lực uy hiếp với bọn họ.
“Ai, dù thế nào thì cũng là Tiên Đế, chúng ta phải cẩn thận.”
“Chủ nhân lãnh thổ xuất trận có lẽ sẽ kéo theo toàn bộ quân tinh anh của Lôi Vực, nếu không nhỡ sơ suất một cái thì chết rồi sao?”
Động Thiên Tiên Đế cười to, gã chẳng thèm coi trọng Diệp Lăng.
Đúng lúc này, một vị Tiên Tôn đột nhiên đi thẳng vào trong đại điện, thần sắc nghiêm túc.
“Đế Quân, đại quân Lôi Vực đến rồi!”
Nghe vậy, toàn bộ cường giả trong đại điện đều cười dữ tợn.
“Tới thật đúng lúc, đi thôi các huynh đệ, chúng ta đi xem đó là một Nhất Kiếp Tiên Đế thế nào mà có thể thống lĩnh nhiều cường giả như vậy!”
Động Thiên đại đế cười to, đám Tiên Đế cùng nhau tiêu sái ra khỏi đại điện.
Lúc này, bên ngoài Đông Phương thành, đại quân tỏa ra khí tức rung động thiên địa hàng lâm!
Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm, cười lạnh nhìn Đông Phương thành, chiến ý vô song!