Các cường giả thấy đồng cảm với Niếp Thánh Tiên Đế từ tận đáy lòng, sự tình đột nhiên xảy ra này không làm gã sụp đổ chứ?
Pháp lệnh kẻ nào dám đào tẩu liền tru di cửu tộc mà gã vừa ra chẳng khác nào đang đánh chính mặt mình.
Nếu thi hành, vậy cường giả Lôi Vực không cần làm gì, chỉ cần chờ cả nhà Niếp Thánh Tiên Đế chết hết là được.
“Ha hả, không sao cả, Bổn Tọa không phải còn có các ngươi sao? Các ngươi sẽ không trốn tránh chứ, đúng không?”
Niếp Thánh Tiên Đế cười âm trầm, trong đôi mắt tràn đầy hàn quang, rõ ràng là đã mất đi lý trí.
Một đám cường giả sợ hãi vội vàng gật đầu, cầu mong Niếp Thánh tuyệt đối đừng lên cơn hốt cả ổ bọn họ, nếu vậy thì oan uổng chết mất.
“Nếu vậy, chư vị đừng đi, ở lại trong cung cùng ta, sáng sớm ngày mai, Bổn Tọa mang các ngươi đi đánh hạ một thành, cứu vãn thanh danh Niếp Thánh cương vực ta!”
Niếp Thánh Tiên Đế cười dữ tợn, mọi người hoàn toàn choáng váng, đùa gì thế, gã muốn giam cầm bọn họ sao?
Niếp Thánh Tiên Đế phất ống tay áo, xoay người rời khỏi, ngay sau đó, vô số thân ảnh xuất hiện bên ngoài đại điện, bao vây canh gác chặt chẽ.
“Bất kể là ai, dám bước ra đại điện một bước, giết không tha!”
Giọng nói âm lãnh của Niếp Thánh Tiên Đế vang lên, mọi người trong điện đều khiếp sợ, Niếp Thánh Tiên Đế thật sự nổi giận rồi.
Trong một tòa Thiên Điện, Niếp Thánh Tiên Đế đẩy cửa ra, một cơ thể mang theo hương thơm vọt vào trong lòng gã, thân thể mềm mại như nước.
“Đế Quân, sao giờ ngươi mới qua đây, ta chờ lâu muốn chết.”
Nữ nhân này chính là người run lẩy bẩy trước mặt Ninh Ngọc San lúc trước, Tiên Vương của Xuân Tú Các.
Gương mặt âm trầm của Niếp Thánh Tiên Đế rốt cục hiện lên ý cười, gã ôm lấy nàng giở trò, khiến nàng không ngừng thở gấp.
“Bảo bối, Bổn Tọa khổ quá.”
Ôm nữ nhân lên giường, Niếp Thánh Tiên Đế đau khổ lắc đầu, sau đó kể ra hết mọi chuyện.
“Đế Quân, ta tin tưởng ngươi, ta chờ ngươi quân lâm thiên hạ!”
“Nếu ngươi thất bại, ta cùng ngươi Đông Sơn tái khởi, nếu ngươi quân lâm thiên hạ, ta cùng ngươi tiếu ngạo giang hồ!”
Nữ nhân kia dựa sát vào trong lòng Niếp Thánh Tiên Đế.
Niếp Thánh Tiên Đế cảm động không gì sánh được, nhìn đi, các ngươi nhìn đi, một đám Tiên Đế còn không trọng tình nghĩa bằng một nữ nhân.
“Yên tâm đi bảo bối, ngày mai ta chuẩn bị tập kích Tề Lâm sơn, tuyệt đối phải đánh ra uy danh cho Niếp Thánh cương vực.”
“Trận chiến ấy tuyệt đối có thể hạ tổn thất của Niếp Thánh cương vực ta đến thấp nhất, cuối cùng ai là người thắng còn chưa chắc đâu!”
Niếp Thánh Tiên Đế cười lạnh, rồi lập tức nhào tới. . .
Sáng sớm hôm sau, Niếp Thánh Tiên Đế đi vào trong đại điện, cả đám Tiên Đế đứng dậy, sợ hãi nhìn gã.
“Chư vị ở cùng ta một đêm, giờ thì đi theo Bổn Tọa thôi.”
Niếp Thánh Tiên Đế chậm rãi nói, những người ở đây đều lộ sắc mặt khó coi, cùng ngươi một đêm cái píp.
Khuôn mặt ngươi trắng bệch, hai chân vô lực, hiển nhiên là đêm qua lại bị yêu tinh kia hút khô rồi.
“Cẩn tuân pháp chỉ Đế Quân.”
Mà ngoài mặt bọn họ vẫn phải cung kính đáp lại, trong tình huống Niếp Thánh Tiên Đế còn chưa thất thế, ai dám chống đối?
“Huyết Vệ quân đâu, bồi Bổn Tọa xuất chinh!”
Niếp Thánh Tiên Đế đi tới bên ngoài đại điện, lạnh giọng gào to.
Rầm rầm, từng đạo thân ảnh cường hãn bao trùm trong thiên địa, tản ra chiến ý thiết huyết.
Huyết Vệ quân là đội quân tinh nhuệ nhất của Niếp Thánh lãnh thổ, cường hãn tới cực điểm.
“Chư vị, đi thôi!”
Dứt lời, Niếp Thánh Tiên Đế phóng lên cao, các Tiên Đế cũng bay theo.
Tề Lâm sơn, một vị trí trọng yếu bất hiển sơn bất lộ thủy, nơi này núi non chập chùng, là một tấm bình phong thiên nhiên, Tiên Nhân cũng khó có thể vượt qua.
Là một vị trí trọng yếu củ Niếp Thánh cương vực, cường giả nhiều như mây, người thủ quan là Tứ Kiếp Tiên Đế.
Hôm nay, vị Tiên Đế này dậy thật sớm, khuôn mặt có chút khó coi, không biết làm sao, từ đêm ngày hôm qua đầu, đại quân Lôi Vực không ngừng phá quan. Hơn nữa bọn họ mặc kệ tử thương, mỗi người đều như phát điên, như chó dại, đã cắn trúng thì ngậm chặt không nhả.
“Thật xui xẻo... sao bọn họ đột nhiên đổi tính vậy.”
Tiên Đế này lắc đầu mắng, đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên xuất hiện từng bóng người lao đến.
“Không tốt, địch tập kích!”
Một vị cường giả đứng cạnh vị Tiên Đế kia vội vã quát, kết quả bị Tiên Đế đập một cái vào đầu.
“Tập kích cái gì? Đó là Đế Quân!”
Tiên Đế vội vã đi tới, nhìn cường giả đầy trời, y cực kì nghi hoặc, sao Đế Quân không trấn thủ Niếp Thánh thành, chạy đến nơi này làm gì.
“Tham kiến Đế Quân!”
Tiên Đế vội vã chắp tay hô, Niếp Thánh Tiên Đế gật đầu.
“Ừm, Thanh Thủy Tiên Đế, không tệ, thành tích của ngươi rất xuất chúng.”
“Không giống như đám khốn kiếp nào đó, nếu như bị Bổn Tọa bắt được, không giết chết hắn, cái tên Niếp Thánh này sẽ viết ngược!”
Niếp Thánh Tiên Đế nổi trận lôi đình, Thanh Thủy Tiên Đế ngây người, Đế Quân làm sao vậy, ăn thuốc nổ ư?
“Thanh Thủy Tiên Đế, đi dẫn dụ đại quân Lôi Vực tới trước quan khẩu Tề Lâm sơn cho Bổn Tọa, nhớ kỹ, phải giả vờ bại lui!”
Niếp Thánh Tiên Đế hít sâu một hơi, Thanh Thủy Tiên Đế chấn động, rồi lập tức đại hỉ.
“Xin Đế Quân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng.”
Bại lui dẫn địch vào hang hổ, ha ha, kế sách này rất hay, quả nhiên không hổ là Đế Quân chấp chưởng Niếp Thánh cương vực, không hề tầm thường chút nào.
Một canh giờ sau, tiếng kêu vang tận trời, một Tam Kiếp Tiên Đế Lôi Vực đuổi giết Thanh Thủy Tiên Đế.
Cường giả Niếp Thánh cương vực hoảng hốt chạy thoát.
“Các huynh đệ, đừng buông tha cho bọn họ, nhanh đuổi theo cho ta!”
Tam Kiếp Tiên Đế như ăn thuốc kích thích, y rống to, sau lưng y, đại quân vô biên điên cuồng đuổi giết.
Thanh Thủy Tiên Đế giả vờ chạy trốn cười lạnh, một đám ngu xuẩn, lát nữa các ngươi sẽ được chết không toàn thây!
Trước quan khẩu Tề Lâm sơn là một sơn cốc, hình dáng như hồ lô, cửa hẹp bụng lớn.
Khi tất cả cường giả Niếp Thánh lãnh thổ tiến vào sau, cường giả Lôi Vực truy đánh như ong vỡ tổ.
Nhưng sau khi mọi người tiến vào, Thanh Thủy Tiên Đế chợt xoay người.
“Nên cho các ngươi nếm thử cái gì gọi là đau đớn!”
Thanh Thủy Tiên Đế cười dữ tợn, lạnh lùng quát.