Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1152 - Chương 1153: Lại Say

Chương 1153: Lại say

Nhiều tiền lắm của, chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung Diệp Lăng, phải biết rằng, những phần thưởng kia mà được tiết lộ ra ngoài, nhất định sẽ khiến kẻ khác khiếp sợ.

Nhưng Diệp Lăng lại biết hành động này là cần thiết, bởi vì nếu không có bọn họ, mình Diệp Lăng hắn tuyệt đối không thể đánh hạ lãnh thổ lớn như thế.

Có tông môn nào chỉ có một người không, vớ vẩn, dù một người cường thịnh thế nào thì cũng có giới hạn.

Phần thưởng nhất định phải ban, hơn nữa tuyệt đối không thể keo kiệt, bởi vì người nơi này đều đổ công sức xương máu để đổi lấy.

Huống chi, bảo khố Niếp Thánh cương vực cũng có không ít chí bảo, những phần thưởng kia đáng bao nhiêu thứ.

Mà trong đó cũng có vài ngoại lệ, đó chính là ba yêu thú cùng với đám người Mạc Tinh, bọn họ không được thưởng gì.

Nhưng bọn họ lại không oán giận chút nào, bọn họ và Diệp Lăng là huynh đệ, có thể không được thưởng gì sao? Chắc chắn là có.

“Động Thiên Tiên Đế, trận chiến Đông Phương thành cực kỳ trọng yếu, ngươi cũng lập công lớn!”

Diệp Lăng khẽ mỉm cười, chậm rãi nói, đám người Động Thiên Tiên Đế nghe vậy thì lập tức sững sờ, đùa gì thế, bọn họ cũng có sao?

Lúc đầu Diệp Lăng bảo bọn họ tham gia tiệc khánh công này, bọn họ không quá thoải mái, bọn họ là phe chiến bại, sao còn có mặt mũi tới đây.

Nhưng giờ khắc này, những người này lại cảm động, hóa ra bọn họ cũng có công.

“Một viên Thánh Đan trung phẩm Bảo Thiên Đại Long Đan, một năm tu luyện Tiên Hà!”

Một cái hộp tinh xảo bay thẳng đến trước mặt Động Thiên Tiên Đế, sau đó, phần thưởng thời gian tu luyện trong Tiên Hà cũng làm gã kinh hỉ vạn phần.

Từng ánh mắt hâm mộ tụ tập trên người gã, có thể thấy được phần thưởng của gã cũng rất phong phú.

“Con bà nó!! Lão gia hỏa Động Thiên này làm lão tử đố kị quá, không được, lát nữa phải chuốc say ngươi rồi cướp bảo bối, ha ha!”

“Đúng vậy, các huynh đệ, lát nữa rót chết tên khốn Động Thiên này đi, ai bảo hắn chọc tức chúng ta!”

Đám huynh đệ Lôi Vực cao giọng hò hét, Động Thiên Tiên Đế nở nụ cười, lúc này gã đã có lòng trung thành chân chính, cảm giác này thực tốt!

“Các ngươi dám thì qua hết đây, ta uống chết các ngươi, ha ha!”

Động Thiên Tiên Đế cười đắc ý, trong lòng gã cũng tràn đầy kính nể đối với Diệp Lăng.

“Khải Thiên Tiên Đế công lao không nhỏ, không có đan dược, vậy cho ngươi mười năm tu luyện trong Tiên Hà đi.”

Diệp Lăng khẽ cười, Khải Thiên Tiên Đế ngồi bên dưới lập tức ngẩn người, rồi nhanh chóng đứng dậy cười lớn.

Nếu y không biết Tiên Hà là cái gì thì sẽ không kích động như thế, nhưng mấy ngày trước y đã đến đó, cái Tiên Hà mênh mông kia chính là Thánh Địa tu luyện do cực phẩm Tiên Thạch hóa thành!

“Tạ ơn Cung Chủ, ta sẽ không khách khí!”

Khải Thiên Tiên Đế rất kích động, đám cường giả Niếp Thánh cương vực khi xưa cũng rất hưng phấn.

Sau đó, từng cường giả Niếp Thánh cương vực cũng được ban thưởng, dĩ nhiên là kém hơn cường giả Lôi Vực một chút.

Thế nhưng đừng quên, bọn họ chỉ là phe chiến bại, có thể được thưởng là đã vô cùng thỏa mãn.

“Cuối cùng, Niếp Thánh Tiên Đế, ngươi mới là nhân vật mấu chốt!”

Diệp Lăng mỉm cười, tay điểm một cái, một khối Thiên Đạo Mộc lớn bay ra, rơi xuống tay Niếp Thánh Tiên Đế.

“Tạ ơn Cung Chủ!”

Niếp Thánh Tiên Đế phong khinh vân đạm thu vào, nhưng gã không giấu được niềm kích động trong mắt.

Mặc dù gã có vô số trân bảo, nhưng Thiên Đạo Mộc rất hiếm thấy, dù gã là Tiên Đế thì nó vẫn có công dụng rất lớn, gã có thể không kích động sao?

“Được rồi chư vị, tiếp đó nên bắt đầu cuồng hoan thôi!”

Diệp Lăng cười ha ha, mọi người đứng lên, gào khóc kêu loạn.

“Cung Chủ hát một bài cho chúng ta đi, ha ha, để chúng ta thưởng thức cổ họng ngươi một chút nào!”

“Ha ha! Đúng vậy, hôm nay cao hứng thế này, ngươi không hát thì chúng ta cũng không biết làm gì bây giờ!”

“Hát đi! Hát đi!”

Đám người bắt đầu ồn ào, Diệp Lăng ngẩn người, mẹ nó, đám người này có dự mưu à?

Càng làm cho Diệp Lăng kinh ngạc chính là, ngay cả Niếp Thánh Tiên Đế cũng hùa theo, điên cuồng gào thét, không có chút phong phạm cường giả nào.

“Được, các ngươi đã muốn cười nhạo ta thì được thôi, hát thì hát, dù sao đều là huynh đệ, sợ cái rắm!”

Diệp Lăng lập tức vung tay lên, chuyện này có đáng gì, hơn nữa giọng hát của hắn cũng không tồi, sợ cái píp.

Ở thời khắc ngươi huy hoàng.

Để ta hát cho ngươi một bài.

Hảo huynh đệ của ta.

Nếu có gian nan hãy nói với ta.

Chúng ta cùng đồng hành trên con đường lớn.

Cho dù là sông cũng cùng nhau qua.

Khổ một chút, mệt một chút thì sao.

Khi ngươi cần ta.

Ta tới cùng ngươi vượt qua.

Hảo huynh đệ của ta.

Có nỗi khổ gì ngươi cứ nói.

Nhân sinh thăng trầm.

Hãy cứ kiên cường mà sống.

Dù khóc dù cười.

Chí ít ngươi còn có ta.

Tình nghĩa bằng hữu còn cao hơn trời.

Còn rộng hơn đất.

Chúng ta sẽ khắc ghi những năm tháng ấy.

Tình nghĩa bằng hữu đi hết kiếp này.

Lớn nhất khó có được.

Giống như một chén rượu.

Giống như một bài hát cũ.

Thanh âm tang thương của Diệp Lăng chậm rãi vang lên, mọi người yên lặng.

Mị lực ca từ làm cho mọi người cuốn theo, cảm giác trong nội tâm mình đang sôi trào một thứ cảm xúc gì đó.

“Quá hay, Cung Chủ, rõ ràng ngươi có thể dựa vào thực lực, vì sao lại phải dựa vào khuôn mặt?”

“Ha ha! Không nói nhiều, lát nữa phải uống với Cung Chủ, nếu không, sao có thể giải thoát tâm trạng đang dâng trào của ta được!”

“Uống, mọi người uống nào!”

Mọi người cao giọng gào thét, bắt đầu cụng rượu, ai ai cũng kích động, không ngừng tìm người cùng uống.

Diệp Lăng lập tức bị bao vây, nhiều người thế kia khiến hắn cũng sợ ngây người, đám người đông thế này, vậy hắn phải uống bao nhiêu rượu.

Niếp Thánh Tiên Đế mời, Động Thiên Tiên Đế chúc, kết quả tên khốn Thanh Long cũng tới, hơn nữa còn cụng liền ba cái.

Cả đám đều chạy tới, lại còn không có biện pháp cự tuyệt, khiến Diệp Lăng kẹt trong thế khó.

Cuối cùng ba đại chủ mẫu phát uy, xắn tay áo ra trận, thay Diệp Lăng cản không ít rượu.

Dù vậy, uống nhiều cuối cùng cũng say mèm, về sau, Diệp Lăng là người đầu tiên ngã xuống.

Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Lăng tỉnh lại, đầu hắn vẫn đau nhức, hắn dụi mắt, nhìn ba nữ nhân bên người, lắc đầu thở dài.

“Ba tên thổ phỉ này muốn ép khô ta sao?”

Ba nữ nhân cũng uống say mèm, thừa dịp say rượu, bọn họ vô cùng điên cuồng, suýt nữa ép khô Diệp Lăng.

Sau khi rời giường, Diệp Lăng xoa đầu đi tới đại điện, rồi hắn lập tức trừng mắt.

Trên đại điện, đám người Mạc Tinh, Diệp Phi, Ngạo Hồng Trần nằm ngổn ngang, cả đám nồng nặc mùi rượu.

“Trời ạ, bọn họ đã uống bao nhiêu rượu!”

Diệp Lăng vỗ đầu phiền muộn, điên cuồng thật, ngẫm lại cũng thấy sợ.

Bình Luận (0)
Comment