Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1153 - Chương 1154: Bẫy Chết Ngươi

Chương 1154: Bẫy chết ngươi

Trong đại điện, thân thể ngổn ngang, tư thế kỳ lạ vô cùng, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Quệt mũi, gãi chân, đặc biệt là Ngạo Hồng Trần và Thần Phong, hai người này nằm ngược chiều nhau, chân một người còn nhét vào trong miệng người kia.

Diệp Lăng nhìn ra chỗ khác thì càng kinh ngạc hơn, hắn ngẩn người nhìn Diệp Phi đang ôm một cây cột thật chặt, cọ xát.

“Nên tìm lão bà rồi.”

Diệp Lăng nuốt nước miếng một cái, hòa thượng đói khát quá lâu, đến mức say xỉn còn đi cọ cột, thế là hiểu đến mức độ nào rồi.

“Này, dậy đi, mấy tên khốn các ngươi hôm qua đã uống bao nhiêu!”

Diệp Lăng tới gọi từng người dậy, cả đám lắc lư thức dậy, mở đôi mắt nhập nhèm, tơ máu rậm rạp.

Mẹ nó, uống tới mức này cơ à.

Sau khi mọi người tỉnh lại đều phát hiện tình trạng xấu xí của mình, lập tức dùng Tiên Lực bức tửu lực ra khỏi cơ thể, khôi phục một chút nhưng vẫn chật vật.

“Các ngươi giỏi thật, Tiên Đế và Tiên Tôn đấy ư, khác gì đám đầu đường xó chợ không!”

Diệp Lăng thở dài, mọi người trợn mắt liếc hắn, ý tứ rõ ràng là, ngươi giả vờ cái gì, làm như chưa từng làm chuyện ngu xuẩn vậy?

“Ây... Được rồi, coi như ta chưa nói, các ngươi cút vào bảo khố đi, một người chỉ được chọn ba bảo bối, những thứ khác ta còn phải giữ lại lôi kéo nhân tâm.”

Đêm qua chưa thưởng cho bọn họ là vì có phần thưởng to hơn đang đợi phía sau, mấy tên này nghe vậy tròng mắt lập tức đỏ lên.

Nhưng lúc này không phải là vì uống say, mà là kích động, bảo khố của Diệp Lăng rất phong phú, nếu càn quét hết thì có thể phát tài rồi.

“Ha ha! Đi thôi các huynh đệ, đi càn quét nào!”

Mạc Tinh cười lớn, mọi người cũng gào to, Diệp Lăng ngây ngẩn, trong lòng có dự cảm xấu.

“Đám khốn nạn kia, mỗi người giới hạn ba cái đấy, nếu không, lão tử trở mặt với các ngươi!”

Diệp Lăng gào thảm thiết, viền mắt lấp lánh nước mắt, mấy tên khốn này tuyệt đối sẽ không nương tay với hắn.

Có thể tưởng tượng được, bảo khố của hắn không chừng đã tan hoang, ngẫm thôi đã đau lòng rồi.

Đương nhiên Diệp Lăng chỉ đùa giỡn mà thôi, với những đám huynh đệ này, đừng nói là bảo khố, dù lột sạch hai kiện Thần khí của Diệp Lăng thì hắn cũng sẽ không nói một câu.

Ân, dĩ nhiên có thể nhiều lời một hai chữ, dù sao đó chính là Thần khí đấy.

Nửa tiếng sau, đám người Diệp Phi Diệp Vô Đạo ra khỏi bảo khố, cả đám mặt mày hớn hở, cực kỳ cao hứng.

“Này, nói cho ta biết, các ngươi đã lấy bao nhiêu!”

Diệp Lăng đi ra, mắt nhìn trừng trừng đám người tràn đầy vui vẻ kia mà trong lòng đang rỉ máu.

“Này, chúng ta lừa bịp tống tiền ngươi chắc? Chỉ ba loại thôi, yên tâm đi, chúng ta đi về đây!”

Diệp Vô Đạo xua tay đáp, mọi người chuồn nhanh như chớp, Diệp Lăng rất hiếu kỳ, hắn đi vào, nhìn sổ sách trong bảo khố, nhất thời ngẩn ra.

“Đám khốn kiếp kia, ba loại cái píp, đó mà là ba loại à?!”

“Mạc Tinh! Tên khốn kiếp, một mình ngươi cầm đi hơn 20 bảo bối, lão tử không để yên cho ngươi đâu!”

Diệp Lăng bi thảm gào thét, mấy tên kia đã chuồn xa, sao có thể nghe được, nhưng bọn họ vẫn sẽ không thoát khỏi chế tài của Diệp Lăng đâu!

Trưa hôm đó, trong nhà Mạc Tinh, Diệp Lăng cầm một bầu rượu đẩy cửa vào.

“U, Diệp Lăng, sao lại tới đây, nhanh ngồi đi, Mạc Tinh ra ngoài rồi, sẽ về sớm thôi.”

Người nói chuyện là lão bà Lý Kỳ của Mạc Tinh, mấy người này đều không muốn ngồi yên trong Cửu Kiếp lãnh thổ, nên theo tới Lôi Cung.

“Không có việc gì, ta đến thăm y thôi.”

“Ồ đúng rồi chị dâu, Mạc Tinh bảo ra đưa y vài thứ, nhưng hôm qua không thấy y đâu cả.”

“Ta sợ y cần dùng gấp nên đưa tới, lát nữa ngươi đưa cho y là được.”

Diệp Lăng khoát tay áo cười nói, Lý Kỳ ngẩn người, trừng mắt.

“Không phải đêm qua Lôi Cung chúng ta mở tiệc khánh công sao? Y nói y uống rượu cả đêm mà.”

Diệp Lăng nói vậy khiến Lý Kỳ mê mang, chẳng lẽ tên kia nói dối?

“Sao lại thế được, ta nghe nói hôm qua y cùng Ngạo Hồng Trần đi Khanh Hoa lầu lịch lãm hồng trần, ngươi không thấy hôm nay hai chân y nhũn ra sao?”

“Ha ha! Không đúng, chị dâu, y uống rượu cả đêm ở bữa tiệc đấy, ta nhờ mồm thôi.”

“Thế nhé, ta đi trước, đợi lát nữa y về thì ngươi nói ta nhờ người khác đưa đồ là được, ngươi đừng nói là ta tới.”

Dứt lời, Diệp Lăng hoảng hốt chạy ra ngoài, sắc mặt Lý Kỳ tái nhợt, cắn răng nghiến lợi.

“Khốn kiếp! Hôm nay lão nương không phế ngươi, ta liền cùng họ với ngươi!”

Ngoài cửa, Diệp Lăng nghe thế thì nhếch miệng cười, lập tức đến nhà Diệp Vô Đạo cách đó không xa.

“Lý Tình, Vô Đạo không có ở nhà ư?”

Diệp Lăng đi thẳng vào phòng, không đến ba phút, hắn lại chạy ra.

“Hắc hắc, để xem gia có bẫy chết các ngươi không!”

Diệp Lăng nhếch miệng cười, xoay người trốn đi, hắn không muốn rời đi, tiết mục đặc sắc sắp bắt đầu mà.

Nửa tiếng sau, Mạc Tinh dương dương đắc ý chắp hai tay sau lưng vào nhà, thấy Lý Kỳ cầm chày cán bột thì sửng sốt.

“Bảo bối, ngươi làm cái gì vậy, làm mì sợi hả?”

Mạc Tinh ngồi xuống bàn, thấy trên bàn có một túi đồ thì ngẩn người.

“Ai mang tới vậy?”

Lý Kỳ không đáp, nàng trực tiếp đi tới trước mặt Mạc Tinh, đen mặt nhìn y.

“Khai thật ra, ta biết hết rồi, nếu không, lão nương cắt đứt nhị đệ của ngươi!”

Nghe thế, Mạc Tinh lập tức hít một ngụm khí lạnh, choáng váng.

Khai thật?

Khai cái gì?!

“Bảo bối, ngươi làm sao vậy? Có phải nghe nói cái gì hay không? Ngươi phải tin tưởng ta chứ!”

“Phu thê cần nhất là sự tín nhiệm, nếu không làm sao có thể đầu bạc giai lão!”

Bốp!

Chày đập trúng cánh tay Mạc Tinh, y đau đớn gào khóc kêu loạn.

“Ngươi là tên khốn kiếp! Rốt cuộc ngươi đã làm gì, ngươi có nói hay không?!”

Bốp Bốp Bốp!

Lại trúng vài kích, Mạc Tinh hoảng sợ.

“Ta nói ta nói! Khi tấn công Niếp Thánh cương vực, ta có đi hoa lâu một lần, chỉ có một lần thôi!”

“Cũng tại nén lâu quá mà, đừng đánh đừng đánh! Ta sai rồi!”

Bốp!

Lại ăn một gậy, chân Mạc Tinh trúng đòn, âm thanh giòn vang, Diệp Lăng nghe trộm còn thấy run sợ.

“Ngươi là tên khốn kiếp! Không phải chuyện này!”

A!

Mạc Tinh ngẩn ra, không phải chuyện này thì là chuyện gì?

Nhìn sắc mặt Lý Kỳ đã có vẻ sa sầm, y cảm giác ngày tận thế của mình đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment