Ngay thẳng sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.
Dưới sự hầu hạ tà ác của chày cán bột, Mạc Tinh khai hết tội trạng, nhưng lại không ăn khớp với lí do hỏi tội của Lý Kỳ.
Không phải không khớp, mà vốn là không có, đánh chết Mạc Tinh thì y cũng không nhớ nổi.
Một màn này như thể Mạc Tinh bị mấy vị đồng chí cảnh sát mang đi, nhét vào phòng thẩm vấn, cầm giấy bút ghi chép chứng cứ.
“Nói đi, chúng ta đã nắm giữ chứng cứ phạm tội của ngươi.”
Vì vậy Mạc Tinh bắt đầu điên cuồng khai nhận, kết quả không cái nào đúng, tội trạng càng lúc càng dài, mà vẫn không khớp bản tố cáo, hình phạt càng ngày càng tăng.
Kết cục chắc chắn là cái chết, trong phòng, Mạc Tinh tru lên thảm liệt, ngoài phòng, Diệp Lăng đắc ý nhếch miệng.
Sau đó, Diệp Lăng nhìn sân Diệp Vô Đạo, Diệp Vô Đạo cũng rất đắc ý, mới vừa từ bên ngoài đi về, lại còn huýt sáo.
Về đến nhà, Diệp Vô Đạo nhìn Lý Tình thì lập tức ngẩn người, sắc mặt Lý Tình không quá tốt, như đóng băng vậy.
Diệp Lăng ở bên ngoài dựng lỗ tai cẩn thận nghe ngóng, cảm thấy rất hứng thú, nhưng ngay sau đó, trái tim hắn tan nát, tràn đầy cảm giác tỉnh ngộ.
“Lúc cần có cho không?”
Một câu đơn giản, ngoài phòng, trong lòng Diệp Lăng lập tức tràn ngập suy nghĩ đen tối.
Trong phòng, Diệp Vô Đạo trừng mắt, y vội vàng không kịp chuẩn bị, nào biết đột nhiên bị hỏi như vậy, chỉ có thể vô tội gật đầu.
Ba, bạt tai đánh cho Diệp Vô Đạo hoa cả mắt, lảo đảo lui lại, cực kỳ bi thương.
“Vì sao?! Rốt cuộc là vì sao?!”
Đối diện, Lý Tình vẫn thờ ơ, đi tới trước mặt Diệp Vô Đạo, khuôn mặt băng lãnh.
“Làm xong có đòi tiền ngươi không?”
Diệp Vô Đạo cảm giác trái tim mình sắp ngừng đập, sao lại có cảm giác hít thở không thông, loại cảm giác này làm y rợn tóc gáy.
Y vội vàng lắc đầu, ngay sau đó, một bàn tay trắng noãn hung hăng vỗ vào gò má y.
“Tư thế bị giới hạn không?”
Tư thế?
Má, vậy cũng hỏi á? Là ngươi phát điên hay muốn lão tử chết.
Gật đầu, vội vàng gật đầu, Diệp Vô Đạo loạn rồi, y không biết nên lắc hay gật, chỉ có thể vô ý thức đáp lại.
Ba!
Lại thêm một bạt tai, bên ngoài viện, Diệp Lăng run lên, mẹ, Lý Tình quá điên cuồng, Diệp Vô Đạo phải chịu khổ rồi.
Thảm, quá thảm, chỉ tại hắn, Diệp Lăng cảm giác mình đã thành tội nhân, tràn đầy cảm giác tội ác.
“Mỗi lần có thỏa mãn không?”
Diệp Vô Đạo rơi lệ, chuyện gì vậy? Lão bà trúng tà nữa à?
“Lão bà, ngươi bị bệnh ư? Ngươi đừng dọa ta, nếu ngươi bị bệnh, dù lão tử liều mạng thì cũng phải chữa khỏi cho ngươi!”
Diệp Vô Đạo cảm thấy tuyệt vọng, y đang ở trong thế khó vạn năm khó gặp, rốt cuộc là vì sao?
“Ta hỏi ngươi, có thỏa mãn không?”
Lý Tình lạnh lùng quát, Diệp Vô Đạo vội vàng gật đầu, ngay sau đó, y trơ mắt nhìn bàn tay lao về phía mặt mình.
Ba!
Hai mắt nổ đom đóm, Diệp Vô Đạo quay vòng vòng, hoa mắt chóng mặt, không chịu nổi nữa.
“Nếu vậy, đêm qua ngươi làm gì?”
Lý Tình ngồi xuống ghế, Diệp Vô Đạo choáng váng, má, đánh ta gần chết rồi mới hỏi ta đã làm gì?
“Uống... Uống rượu.”
Diệp Vô Đạo khẳng khái đáp, nhưng ngay sau đó, bàn tay Lý Tình lại giơ lên, Diệp Vô Đạo sợ hãi như chuột thấy mèo.
“Đừng đừng... Lão bà, vậy ngươi nói đi, ta nên uống hay không uống?”
Diệp Vô Đạo vội vã hô, Lý Tình cười lạnh, liếc mắt nhìn y, lắc đầu đứng dậy.
“Nói cho ta biết, đêm hôm qua ngươi có cùng Mạc Tinh đến Khanh Hoa lầu hay không?!”
Lý Tình lạnh lùng hỏi, Diệp Vô Đạo lập tức trừng mắt, Khanh Hoa lầu?
Má, kẻ nào phỉ báng y, giờ khắc này Diệp Vô Đạo cảm thấy mình sắp toi mạng rồi.
“Không... Thật sự không đi, lão bà, ngươi phải tin tưởng ta!”
Đột nhiên, Lý Tình giơ bàn tay lên, Diệp Vô Đạo lập tức cứng người, nhấc tay che mặt, lộ vẻ bi thương.
“Lão bà, ta đi hay không ngươi tự quyết đi!”
Lý Tình cười lạnh: “Đi hay không chính ngươi không biết sao?”
Ngoài viện, Diệp Lăng vỗ trán, thôi rồi, lớn chuyện rồi, bất chợt, hắn thấy Lý Tình mang Diệp Vô Đạo đi hướng nhà Mạc Tinh.
“Má ơi, hỏa tinh đụng địa cầu!”
Diệp Lăng lập tức nín thở, lớn chuyện rồi, hắn không ngừng cầu xin trong lòng.
Vô Lượng Thiên Tôn Di Đà Phật A Men, bất kể là ai, phù hộ cho hai tên vô tội này đi, thế này dự là sắp tàn phế rồi.
Trong nhà Mạc Tinh, Mạc Tinh ủy khuất, hai mắt rưng rưng, nhìn Lý Kỳ có chút lúng túng.
“Cục cưng, ngươi phải tin tưởng ta, ta thật sự không đi Khanh Hoa lầu, tên khốn kiếp nào nói xấu ta, lão tử liều mạng với hắn!”
Lý Kỳ nhìn dáng dấp Mạc Tinh, vội vã đi tới bên cạnh y, vừa định an ủi, đột nhiên cửa mở.
Diệp Vô Đạo gương mặt sưng đỏ bị Lý Tình ném vào, Mạc Tinh trừng mắt, má, tên này còn thảm hơn y.
“Muội muội, hỏi rõ ràng, ngày hôm qua hai người bọn họ đi Khanh Hoa lầu, ta mang Vô Đạo qua đây làm chứng nhân cho chúng ta.”
Dứt lời, Lý Tình liếc Diệp Vô Đạo, Diệp Vô Đạo cứng người, khuất nhục gật đầu.
Ánh mắt Lý Kỳ lập tức thay đổi, sắc bén như đao.
“Diệp Vô Đạo, mẹ nhà ngươi, tên khốn nhà ngươi hại chết ta rồi!”
Mạc Tinh lập tức rống lên, ông trời ơi, sao đột nhiên xuất hiện một tên chiến hữu giả vậy nè!
Bên ngoài, Diệp Lăng ngơ ngác, hai nữ nhân này thủ đoạn quá độc ác, nhanh rút lui thì hơn, nếu không, có khả năng sẽ xảy ra chuyện.
Xế chiều, Diệp Lăng ra khỏi viện của mình, Thần Phong đứng chờ ngay cửa.
“Ai, làm sao vậy Thần Phong?”
Diệp Lăng nghi hoặc, sao tên này lại tới đây, còn đứng ở cửa không vào?
“Diệp Lăng! Ta sai rồi, ngươi đừng chơi chúng ta nữa, nghe nói Vô Đạo và Mạc Tinh tàn phế rồi.”
“Ta không muốn trở thành hai người bọn họ, ngươi biết mà, tính khí Băng Băng nhà ta rất nóng nảy, tuyệt đối không thể vi phạm nguyên tắc.”
“Đại gia, ngươi là đại gia của ta, ta sai rồi, cầu tha mạng!”
Diệp Lăng ngẩn người, mẹ kiếp, chẳng lẽ hai nữ nhân kia dọa sợ y rồi?
Mặc kệ, đánh cũng đánh rồi, lừa cũng lừa rồi, món ăn cũng đã lạnh, cái gì cũng đã muộn.
“Ừm, để xem thái độ ngươi thế nào đã.”
Diệp Lăng hiên ngang xoay người rời khỏi, để lại Thần Phong run lẩy bẩy.