Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1155 - Chương 1156: Bắt Chẹt

Chương 1156: Bắt chẹt

Trong Thiên Điện Lôi Cung, Mai Sơn lão nhân cùng Hỏa Gia Tam Ma cau mày, nhìn năm Tiên Đế vẻ mặt khinh thường ở đối diện.

Năm Tiên Đế này chính là núi dựa sau lưng Niếp Thánh Tiên Đế, nói đúng ra là năm vị Thái Thượng Hoàng của Niếp Thánh cương vực.

Bởi vì lúc trước có hiệp nghị, bọn họ không được phép xuất thủ, nhưng ỷ vào chiến trận đã đánh xong, năm người bọn họ nhảy ra đòi chỗ tốt.

Hiện giờ đang đàm phán, năm tên này thực lực không tầm thường, bọn họ mà liên thủ, phỏng chừng Hỏa Gia Tam Ma và Mai Sơn lão nhân cũng không giữ được.

“Chư vị, có phải yêu cầu của các ngươi hơi quá đáng không?”

Hỏa La Thiên lạnh lùng nói, năm tên này giở công phu sư tử ngoạm, rất quá phận!

“Ah, Hỏa La Thiên, người khác sợ ngươi, nhưng Thiên Tiên lão nhân ta không sợ, Niếp Thánh lãnh thổ đã bị các ngươi chiếm đoạt, ta không có lời nào để nói.”

“Nhưng nếu ngươi muốn Lôi Vực an bình, thì nhả 50 triệu cực phẩm Tiên Thạch ra, nếu không, ngươi đừng mơ Lôi Vực được an ổn.”

50 triệu! Một con số đáng sợ!

Hỏa La Thiên không chấp nhận được, nếu gã đáp ứng, Diệp Lăng mà biết tuyệt đối sẽ mắng cho không ngóc đầu lên được.

“Thiên Tiên lão nhân, ban đầu là ngươi kiến nghị chúng ta đều không nhúng tay vào, bây giờ ngươi lại lật lọng ư?”

“Huống hồ ta không có tư cách quyết định yêu cầu của ngươi, ta phải hỏi ý Cung Chủ.”

Hỏa La Thiên cắn răng lắc đầu, Thiên Tiên lão nhân đứng dậy cười châm chọc.

“Hỏa La Thiên, ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa lão phu, ngươi là Bát Kiếp Tiên Đế, Diệp Lăng chỉ là Nhị Kiếp Tiên Đế, có thể làm Cung Chủ của ngươi được ư?”

“Đùa gì thế? Ta biết kẻ đứng đầu chân chính là ngươi, ngươi nói đi, rốt cuộc có cho hay không?”

Bốn cường giả sau lưng Thiên Tiên lão nhân đứng dậy, khí thế cuồn cuộn, nở nụ cười dữ tợn.

Mai Sơn lão nhân cùng Nhị Ma phẫn nộ, mẹ nó, khinh người quá đáng, đúng là một đám khốn kiếp cho thể diện mà không cần!

“Đang nói gì thế?”

Đúng lúc này, Diệp Lăng đẩy cửa tiến vào, mỉm cười nhìn hai phe kiếm bạt nỗ trương, cười híp mắt.

“Cung Chủ, Thiên Sơn lão nhân nhất định đòi 50 triệu cực phẩm Tiên Thạch cùng với một thành trì để bồi thường cho bọn họ, hơn nữa thành trì đó còn phải là đất phong trọn đời.”

“Nếu không, bọn họ sẽ khiến Lôi Vực chúng ta gà chó không yên, thuộc hạ bất tài, phụ sự tín nhiệm của cung chủ.”

Hỏa La Thiên đi tới bên người Diệp Lăng nói, Diệp Lăng nghe vậy lập tức nở nụ cười, nhưng nụ cười có chút lạnh.

Chà chà, hiếp bức đến trên đầu Diệp Lăng hắn ư? Hình như lão già này không biết trời cao đất rộng ra sao.

“Thiên Tiên lão nhân đúng không? Hình như đòi hỏi này hơi quá đáng, ngươi có thể cho ta mặt mũi không?”

Diệp Lăng bình thản nói, hắn ngồi xuống ghế.

“Khốn kiếp! Ngươi không có tư cách ngồi, ngươi chỉ là Nhị Kiếp Tiên Đế, ở trước mặt Bổn Tọa, ngươi chỉ có thể đứng!”

“Ta cho ngươi biết, 50 triệu cực phẩm Tiên Thạch và đất phong đã là nể mặt Hỏa Gia Tam Ma, nếu không, Bổn Tọa trực tiếp dọn sạch Lôi Cung của ngươi!”

Thiên Tiên lão nhân chửi ầm lên, đám người Hỏa La Thiên lập tức nóng nảy, khí tức điên cuồng dâng trào tuôn ra.

Diệp Lăng đứng dậy, giơ tay ngăn cản bọn họ, nhưng trong mắt hắn đã hiện lên một tia hàn quang.

“Chà chà, Thiên Tiên lão nhân, ngươi đúng là chán sống rồi!”

“Khẩu khí lớn thật, chỉ là không biết ngươi có năng lực lớn đến thế hay không?”

Diệp Lăng bình thản nói, trong lòng đã động sát cơ, lão già khốn kiếp này nhất định sẽ phải hối hận.

“Lớn hay không, ngươi có thể thử một lần, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nó sẽ ảnh hưởng đến sinh mệnh ngươi đấy.”

Thiên Tiên lão nhân dữ tợn nói, mấy Tiên Đế sau lưng lão đều cười ha ha, châm chọc nhìn Diệp Lăng.

Một Nhị Kiếp Tiên Đế mà dám cò kè mặc cả với bọn họ, đùa gì thế.

“Được, nhưng ta cũng nhắc nhở ngươi, đồ của ta không dễ cầm đâu, không cẩn thận thì phải khóc lóc đến quỳ trước mặt ta đấy.”

“Ngươi chắc chắn chưa?”

Diệp Lăng nở nụ cười không kiêng nể gì cả, đám người trước mắt này chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi!

“Chỉ cần ngươi cho, ta liền dám cầm!”

“Nếu không, ngươi nhất định phải chết!”

Thiên Tiên lão nhân kiêu ngạo tuyên bố, Hỏa Gia Tam Ma và Mai Sơn lão nhân gần như không thể chịu đựng được nữa.

Quá kiêu ngạo, hoàn toàn màng đến sự tồn tại của bọn họ.

“Được, vậy các ngươi chờ đã, ta sẽ bảo lão bà đưa Tiên Thạch qua đây.”

Diệp Lăng vỗ tay một cái, lập tức truyền âm, Thiên Tiên lão nhân gật đầu, nở nụ cười.

“Tiểu bối, lựa chọn sáng suốt đấy.”

“Ta cho ngươi biết, ở Tiên Giới này, con mắt phải sáng một chút, có những người ngươi không thể đắc tội đâu.”

“Sau này người Lôi Vực ngươi không được đi vào đất phong của ta, nếu không, xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng đừng trách ta.”

Thiên Tiên lão nhân cười lớn, mấy đại Tiên Đế phe lão cũng nở nụ cười, sắp chiếm được lợi, bọn họ đương nhiên là cao hứng.

“Thiên Tiên lão nhân, mẹ nhà ngươi! Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Nếu dám nói thêm một câu, lão tử liều mạng cũng phải làm thịt lão khốn kiếp ngươi!”

Hỏa La Thiên chửi ầm lên, Mai Sơn lão nhân cũng cực kì phẫn nộ.

“Hỏa La Thiên, lão già nhà ngươi gấp cái gì, ngươi nghĩ mình có thể giết ta sao?”

“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước, cẩn thận đánh lén không được lại bị giết đấy, ha ha!”

Thiên Tiên lão nhân cười to, bốn vị Tiên Đế phe lão yếu nhất cũng là Thất Kiếp Tiên Đế, là Thái Thượng Hoàng của tất cả cương vực quanh đây.

Bọn họ được cung phụng, sinh hoạt sung sướng, bây giờ tổn thất Niếp Thánh lãnh thổ, bọn họ cũng rất đau.

“Lão Hỏa, ngươi gấp cái gì, không tin ta sao?”

Diệp Lăng xoay người vỗ vai Hỏa La Thiên, mấy tên khốn, một kẻ cũng đừng hòng trốn!

Hỏa La Thiên hít sâu một hơi, gật đầu, lui về sau lưng Diệp Lăng, không thèm nói tiếp.

“Kỳ thực ta cũng thật bội phục ngươi, một Nhị Kiếp Tiên Đế mà lại có thể mượn hơi bốn vị cường giả, không tệ không tệ.”

“Nhưng ngươi quá kiêu ngạo, dám tự xưng Lôi Đế, lá gan lớn quá đấy.”

“Ta nghe nói có rất nhiều cường giả bất mãn với ngươi, nếu ngươi thức thời thì sớm đổi danh hào đi.”

“Để ta giúp ngươi chọn một cái nhé? Tiểu Lôi thế nào? Ha ha! Không tệ chứ?!”

“Lão phu xuất khẩu thành thơ, văn thơ lai láng, ha ha!”

Thiên Tiên lão nhân khiêu khích, nhưng Diệp Lăng không để trong lòng.

Một súc sinh sắp chết nhảy nhót mà thôi, Diệp Lăng sẽ không để ý tới!

Đúng lúc này, Diệp Lăng nở nụ cười, hắn đứng dậy, lắc đầu nhìn Thiên Tiên lão nhân.

“Chuẩn bị thu lễ vật của các ngươi đi.”

Dứt lời, bốn bóng người chậm rãi ngưng tụ trong Thiên Điện, một nữ ba nam!

Khi bốn bóng người xuất hiện, đám người Thiên Tiên lão nhân sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trở nên trắng bệch, hai chân run lên, mồ hôi đầm đìa!

Bình Luận (0)
Comment