Trong nháy mắt ngắn ngủi, Diệp Lăng đã hoàn toàn khống chế chiến cục.
Một người mang tư thế vô địch, Lôi Vực phủ phục dưới chân, hắn giống như Chiến Thần vô địch, thân thể tản ra khí tức khiến kẻ khác phải kinh sợ.
Hắn tựa như dã thú dùng đôi mắt tản ra hào quang lành lạnh nhìn mọi người xung quanh, rồi cười lạnh một tiếng.
“Một đám phế vật!”
Hàn quang lạnh lẽo bắn ra từ bàn tay hắn, nhỏ bé mà mạnh mẽ, xán lạn chói mắt.
Rầm rầm rầm, đám Tiên Đế kẹt trong Lôi Vực lồng ngực nổ tung, máu phun trào, ngã bay ra như diều đứt dây.
Đám người vây xem hít một ngụm khí lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ chấn động.
Người này quá cường hãn, hắn chỉ là Nhị Kiếp Tiên Đế sơ kỳ, nhưng lại dễ dàng đánh bại nhiều Nhất Kiếp Tiên Đế như vậy ư?
Trong tay Diệp Lăng nắm Diệt Tiên Kiếm, hồng quang lượn lờ trên thân kiếm, khiến người ta cảm thấy kinh sợ.
“Làm càn!”
“Dám tới gây chuyện tại Hoàng gia, các ngươi chán sống rồi!”
Đúng lúc này, một nam nhân trung niên đen mặt đi ra từ chu lầu, y chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sắc bén, tản ra khí tức Tiên Đế.
Ngũ Kiếp Tiên Đế!
Người nam nhân trung niên này là Ngũ Kiếp Tiên Đế, loại tu vi này đã có thể coi là cao thủ tại lãnh thổ thượng đẳng, kể cả nhất lưu.
“Hoàng gia chủ ra rồi, hôm nay là ngày nữ nhi của y kén rể, tiểu tử này xong rồi!”
“Hừ, đầu tiên là đắc tội với Đổng Công Tử, giờ lại đắc tội Hoàng gia chủ, ta cảm thấy chắc chắn hắn sẽ xong đời, không ai cứu được hắn!”
Lỗ tai Diệp Lăng khẽ động, hóa ra nữ nhân ăn nói dịu dàng kia chính là khuê nữ của Hoàng gia chủ, chẳng trách y lại tức giận như vậy.
Lúc này, khí tức Diệp Lăng vẫn rất hung hãn, Đổng Công Tử sắc mặt tái xanh đứng đối diện, trong tay siết chặt Băng Hàn trường thương.
“Hoàng gia chủ, xin đắc tội, đợi ta làm thịt tên khốn kiếp này xong sẽ thỉnh tội với ngài!”
Đổng Công Tử xoay người nói với Hoàng gia chủ, sau khi Hoàng gia chủ thấy mặt Đổng Công Tử thì lập tức biến sắc.
Đổng Công Tử, đường đường là đệ tử Côn Lôn Thánh Vực, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với y, huống hồ nói thật ra, Hoàng gia cũng chẳng là cái gì nếu so với Côn Lôn Thánh Vực.
“Hóa ra là Đổng Công Tử, vậy xin hãy cẩn thận, dù sao hôm nay cũng là đại hỷ sự của tiểu nữ, ta không hy vọng xuất hiện bất cứ sai lầm nào.”
Hoàng gia chủ gật đầu nói, Đổng Công Tử không đáp lại, y xoay người nhìn Diệp Lăng.
“Ta sẽ cho ngươi biết, kết cục của kẻ chọc giận ta chính là cái chết!”
Đổng Công Tử vung trường thương, mũi thương chuyển động, tu vi Nhị Kiếp Tiên Đế trung kỳ hoàn toàn bộc phát, Tiên Lực cường hãn mênh mông không ngừng phun trào như hồng thủy.
Xung quanh, các cường giả đều chấn động, dù là Hoàng gia chủ thì cũng có chút sợ hãi.
Tiên Lực hùng hậu, cường đại kinh người, quả là cường giả xuất thân Thánh Địa, hơn xa Nhị Kiếp Tiên Đế thông thường.
So ra, thực lực Đổng Công Tử tuyệt đối có thể sánh được với Nhị Kiếp Tiên Đế đỉnh phong, thậm chí có thể tiếp vài chiêu với Tam Kiếp Tiên Đế.
“Đại La Càn Khôn Thương, Thương Xuyên Hỗn Độn!”
Đùng!
Đổng Công Tử xuất thủ trước, mọi người trừng mắt.
Bình thường trong một trận đấu, kẻ yếu hơn thường ra tay trước, còn cường giả chân chính sẽ giữ vẻ đạm nhiên, người nào động thủ trước chính là người ở thế bị động.
Nhưng hiện này Đổng Công Tử lại xuất thủ trước, người xung quanh khó mà tin được.
“Mau nhìn xem, một thương này... vô cùng cường hãn!”
Đột nhiên, một Tiên Đế kinh hô, mọi người ngửa đầu nhìn lên.
Trong hư không, một thanh trường thương như được thần linh nắm giữ, kéo ra khỏi dòng sông Hỗn Độn.
Thân thương lóe hào quang, xuyên thủng toàn bộ thiên địa, tràn ngập khí tức vô địch.
Khi hư ảnh trường thương xuất hiện, uy áp khiến hư không xung quanh lâm vào trạng thái cuồng bạo, đổ nát.
Xuy Xuy Xuy!
Tiên Khí bạo loạn, hư không đổ nát, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Thật mạnh! Không hổ là cường giả Thánh Địa, có thể nói chỉ bằng một thương này là có thể xưng bá trong cảnh giới Nhị Kiếp Tiên Đế!”
“Đúng vậy, không có Nhị Kiếp Tiên Đế nào trong Thiên Viêm thành có thể chống đỡ một thương này.”
“Ngươi đang mắng chúng ta ư? Đổng Công Tử là người Côn Lôn Thánh Vực, Thiên Viêm thành chúng ta sao có thể so được.”
Người xung quanh đều lắc đầu, trong lòng tràn đầy cảm giác kính nể.
Rồi bọn họ nhìn Diệp Lăng, khuôn mặt hắn đạm nhiên, nâng kiếm đứng tại chỗ, nhìn thẳng vào trường thương ngày càng gần kia, rồi hắn đột nhiên mỉm cười.
“Tam sinh kiếm, nhất kiếm chém tam sinh!”
Trong nháy mắt, kiếm quang ngưng tụ ở mũi kiếm, tựa như một Chân Long tí hon không ngừng lưu chuyển.
Viu~~~~~!
Kiếm quang lao ra, người người chứng kiến một kiếm kinh diễm này sinh ra.
Trường thương cường thế uy áp thiên địa, có cảm giác sâu không lường được.
Mà kiếm của Diệp Lăng lại khiến người ta cảm thấy cực kì chân thực, chấn động tâm linh.
Ầm!
Khi thương kiếm đụng nhau, mọi người vội vã nhắm mắt, bởi vì bạch quang chói mắt phóng ra, khiến người xung quanh không thể mở nổi mắt.
Lực lượng càn quét lan ra, dư uy không dứt.
Ù ù... Ù ù... Ù ù.
Mọi người đều thấy lòng mình phát lạnh, cực kì sợ hãi.
Khi bọn họ có thể mở mắt ra, sự sợ hãi nhanh chóng bao phủ tâm trí bọn họ
Diệp Lăng vẫn đứng sừng sững không hề rung chuyển, Diệt Tiên Kiếm trong tay tỏa hàn quang bốn phía, huyết quang tung hoành.
Khi mọi người nhìn về phía Đổng Công Tử, bọn họ chấn động, gần như khiến bọn họ không thể đứng vững.
Vị cường giả xuất thân Thánh Địa kia lại đang run rẩy, khóe miệng có một dòng máu tươi chói mắt.
Bị thương!
Y đã bị thương, sao có thể như vậy?
Đây là sự thực sao?
“Khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi!”
Ầm!
Đổng Công Tử hoàn toàn nổi giận, y gầm lên giận dữ, sóng lực lượng không ngừng lan ra.
Đùng đùng!
Hư không chấn động!
Diệp Lăng cười lạnh, nhìn Đổng Công Tử phát điên, trong mắt hắn lóe lên tinh quang.
Viu!
Hắn thuận tay chém một kiếm, uy thế vô địch!
Cực kì chói mắt!