Thủy Hỏa Liên Hoa của Diệp Lăng không hề tầm thường, Thủy Hỏa Chi Lực vô cùng cường hãn, vừa thủ vừa công.
Hỏa công hung mãnh cuồng liệt, lực lượng đáng sợ khiến người ta phải rung động.
Thủy nhu hòa phòng ngự, tứ lạng bạt thiên cân.
Đổng Công Tử thấy Thủy Hỏa Liên Hoa xuất hiện, thần sắc vẫn không thay đổi, thần quang trong mắt vẫn mạnh mẽ như trước.
“Thương xuất, giết!”
Táp!
Đổng Công Tử tiến lên, thần sắc điên cuồng, trường thương trong tay hung hăng đánh vào Thủy Hỏa Liên Hoa.
Ùng ùng!
Nhưng Thủy Hỏa Liên Hoa chuyển động xoay vòng chầm chậm, lực xoắn kinh khủng khiến trường thương trong tay y tan vỡ.
“Cái gì? Không thể nào!”
Đổng Công Tử không tin nổi, cánh tay tăng thêm lực, từng cỗ lực lượng dũng mãnh không ngừng tràn vào trường thương.
Nhưng... trường thương trong tay y như chạm phải thứ cứng rắn đáng sợ nhất trong thiên hạ, không thể tiến thêm dù chỉ một chút.
“Không thể nào, dù đích thân Nguyên Thủy Thiên Tôn đến đây thì cũng không dám nói không thể!”
Trong mắt Diệp Lăng hiện lên thần quang, hắn đánh ra một chưởng, tinh quang lấp lánh hiện lên trong chưởng ấn.
Vô số ánh sao lấp lánh hiện lên trong lòng bàn tay hắn, hóa thành một cái tháp nhỏ.
Tinh Quang Tháp!
“Một tiểu tử Côn Lôn Thánh Vực mà cũng dám kiêu ngạo, ta thay Đạo Tổ nhà ngươi giáo huấn ngươi một chút!”
Diệp Lăng bình thản nói, ngay sau đó, tinh quang tháp di chuyển vào trong không trung, phóng lớn vô số lần, trong chớp mắt đã cao đến vạn trượng.
“Tinh Quang Tháp... Trấn!”
Thanh âm Diệp Lăng trầm thấp, Tinh Quang Tháp mạnh mẽ trấn áp Đổng Công Tử, đập y ngã xuống mặt đất.
“Cái gì?”
“Không thể nào!”
“Tại sao lại như vậy được?”
Đám cường giả quan chiến trừng mắt nhìn Tinh Quang Tháp tản ra khí tức huyền Diệu kia, bọn họ khiếp sợ không nói nên lời.
Đông ~~~ đông ~~~ Đùng!
Trong Tinh Quang Tháp, Đổng Công Tử không ngừng tấn công, đáng tiếc là Tinh Quang Tháp vô cùng kiên cố, sừng sững bất động.
Đổng Công Tử phẫn nộ trừng mắt nhìn tinh quang lao đến đập trúng thân thể y.
Phốc!
Bị một điểm tinh quang đập bay, Đổng Công Tử run lên, hộc máu, khuôn mặt trắng bệch.
Ngay sau đó, tinh quang đầy trời như mưa dông gió giật hung hăng hàng lâm, thân thể y không ngừng run rẩy.
Bên ngoài, Diệp Lăng lạnh nhạt đứng lặng, liếc đám người sợ hãi xung quanh.
“Xin lỗi, các ngươi có thể tiếp tục rồi.”
Ahhh, lời Diệp Lăng nói khiến trái tim mọi người run lên, trời ạ, thanh niên này rốt cuộc là ai, tại sao lại cường hãn như thế?!
Mới vừa rồi còn nghĩ Đổng Công Tử sẽ cường thế phản kích, nhưng ngay sau đó y lập tức bị trấn áp?
Quá hoang đường, quả thực là không thể nào tin được.
“Vị tiên hữu này, người ngươi đang trấn áp là đệ tử Côn Lôn Thánh Vực, nếu hiện tại ngươi thả y ra, ta còn có thể cầu tình hoà giải giúp ngươi.”
Hoàng gia chủ vội khuyên bảo, trong lòng không nén được sự kinh sợ.
Y không cách nào tưởng tượng nổi, nếu Người Côn Lôn Thánh Vực tới đây thì kết cục sẽ thế nào.
Diệp Lăng liếc nhìn Hoàng gia chủ, lắc đầu: “Đa tạ quan tâm, nhưng không sao đâu.”
Không sao?
Không sao cái píp, ngươi có biết mình đã gây ra họa lớn thế nào không, còn đứng đó mà phán là không sao ư?
“Nhường đường một chút, thành chủ đến rồi!”
Đúng lúc này, tiếng rống sợ hãi vang lên, mọi người đều sững sờ, lộ vẻ chấn động, lập tức lui sang một bên.
Vị thành chủ này chính là thành chủ Thiên Viêm thành, đường đường Thất Kiếp Tiên Đế, bá chủ Thiên Viêm cương vực!
Tin tức Đổng Công Tử chiến đấu với cùng người ta, hơn nữa còn bị trấn áp đã truyền đến trong tai y, y lập tức thất kinh chạy tới.
Mặc dù y là Thất Kiếp Tiên Đế, nhưng đệ tử Thánh Vực xảy ra chuyện trong thành trì của y, y cũng không thoát được quan hệ.
Đoàn người lánh ra một con đường, một nam tử mặc đại bào hồng sắc đi đến, thần sắc uy nghiêm, vẻ mặt lo lắng.
“Tham kiến Đế Quân!”
Mọi người cung kính hô, Thiên Viêm Tiên Đế không để ý, y nhìn về phía Tinh Quang Tháp thần uy huy hoàng.
“Thả Đổng Công Tử ra!”
Thiên Viêm Tiên Đế rống giận, uy thế Thất Kiếp Tiên Đế như mưa dông gió giật càn quét lao ra.
Uy thế mạnh mẽ khiến các cường giả xung quanh cảm thấy tràn đầy kinh sợ.
Ở đây, thực lực Thất Kiếp Tiên Đế chính là vô địch, dù Diệp Lăng yêu nghiệt thế nào đi nữa thì cũng không thể địch nổi.
“Ngươi đang uy hiếp ta, hay đang ra lệnh cho ta?”
“Còn dám nói một câu, ta trực tiếp làm thịt gia hỏa trong tháp!”
Diệp Lăng bình thản, Thiên Viêm Tiên Đế lập tức sững sờ, sắc mặt tái xanh.
Trong Thiên Viêm thành này, y chính là chúa tể, nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng hiện nay lại có kẻ chống đối y ư?
Nhưng sát khí trong lòng y vừa mới xuất hiện lại lập tức bị nén xuống.
Y cũng không có biện pháp nào, Đổng Công Tử không thể chết được, nếu không, y cũng không thoát được trách nhiệm.
“Vị bằng hữu này, Đổng Công Tử là người Thánh Vực, không thể giết được!”
“Xin nể mặt mũi ta mà thả y ra, nếu ngươi có yêu cầu gì, Bản Đế nhất định sẽ hoàn thành!”
Thiên Viêm Tiên Đế không thể không tỏ ra yếu thế, các cường giả xung quanh đều đổ mồ hôi, cảm thấy Diệp Lăng quá bá đạo.
Ngay cả Thiên Viêm Tiên Đế cũng bị một câu nói của hắn trấn áp, phải hạ mình ư?
Mà chuyện này cũng là bình thường, ai bảo người ta nắm được nhược điểm của y.
“Thánh Vực thì sao?”
“Dù ta thả y ra, y cũng không dám làm càn.”
Diệp Lăng lắc đầu nói, rồi hắn điểm một chỉ, Tinh Quang Tháp hóa thành vô số tinh quang biến mất trong hư không.
Lúc này, toàn thân Đổng Công Tử tràn đầy vết thương, khuôn mặt trắng bệch, khí tức cực kì yếu ớt.
“Ta sẽ không tha cho ngươi! Ta là đệ tử Côn Lôn Thánh Vực, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Đổng Công Tử điên cuồng quát, trong đôi mắt tràn đầy vẻ dữ tợn.
Nhưng ngay sau, có hai bóng người quỷ dị bước ra từ cơ thể Diệp Lăng, lại còn không phải là Linh Thể hóa thân.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người, kể cả Thiên Viêm Tiên Đế cũng choáng váng, sao có thể như vậy!
Đổng Công Tử lại càng như bị sét đánh, con ngươi trừng tròn vo, há to miệng.
Ngay sau đó, y lảo đảo đi tới quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Lăng, ngoan ngoãn như tôn tử.