Đối với người khác, bọn họ chỉ cảm thấy khó tin khi đột nhiên xuất hiện thêm hai đạo chân nhân của Diệp Lăng.
Nhưng đối với Đổng Công Tử, việc này chẳng khác gì trời giáng ngũ lôi, người khác không biết đây là cái gì, y lại rất rõ ràng.
Đây chính là bản mệnh tuyệt học Nhất Khí Hóa Tam Thanh của Tam Thanh Đạo Tổ, thiên hạ rộng lớn, chỉ có Tam Thanh Đạo Tổ mới biết.
Dù là Lão Tử - cũng chính là Thái Thượng Lão Quân cũng không biết, người khác lại càng không thể.
Nhưng bây giờ, Diệp Lăng lại thi triển thần thông này ra, quả thực làm cho Đổng Công Tử sợ muốn chết.
Đùa gì thế? Đây chính là thần thông của Tam Thanh Đạo Tổ, sao hắn lại biết.
Bất kể thế nào, nếu Diệp Lăng đã biết thần thông này, vậy chứng minh hắn có quan hệ không cạn với Tam Thanh Đạo Tổ, thậm chí có thể là vô cùng thân thiết.
Cho nên Đổng Công Tử lập tức quỳ xuống, ở Côn Lôn Thánh Vực, y là kẻ không đáng chú ý, vậy càng đừng nói gì tới việc lọt vào mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Y đâu biết thần thông này là Diệp Lăng dùng kế lấy được, còn suýt khiến Linh Bảo Thiên Tôn tức chết, nếu Linh Bảo Thiên Tôn biết y quỳ xuống với Diệp Lăng, phỏng chừng sẽ lập tức lao tới giết y.
Đổng Công Tử quỳ xuống, mọi người đều bị kinh động, Thiên Viêm Tiên Đế lại càng khiếp sợ.
Đường đường cường giả Côn Lôn Thánh Vực mà lại quỳ xuống trước Diệp Lăng, có phải việc này hơi kì quái hay không?
“Đổng... Đổng Công Tử, tại sao?”
Thiên Viêm Tiên Nhân nuốt nước miếng, kinh hãi hỏi, đôi mắt tràn đầy vẻ chấn động.
Y là Thất Kiếp Tiên Đế, cả đời này y chưa từng nhìn thấy cường giả Thánh Địa quỳ xuống trước ai, hành động này không phải là làm mất mặt Thánh Địa hay sao?
“Vị đại nhân này có quan hệ mật thiết với Đạo Tổ nhà ta.”
Đổng Công Tử cúi đầu nói, Thiên Viêm Tiên Nhân lập tức ngẩn người, choáng váng.
Đạo Tổ?
Đó không phải là Nguyên Thủy Thiên Tôn ư, trời ạ, Tam tổ Đạo Giáo, đường đường Thánh Nhân, làm sao có thể?!
“Đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng đắc tội đại nhân, xin đại nhân nghiêm phạt.”
Đổng Công Tử cung kính nói với Diệp Lăng, y nào dám báo thù nữa, hiện nay, trong mắt y, Diệp Lăng chính là thần linh cao cao tại thượng.
“Đứng lên đi, nhớ kỹ, sau này đừng quá hoành hành ngang ngược, làm mất mặt sư phụ ngươi.”
Diệp Lăng bình thản đáp, rồi rời đi trong sự chú ý của tất cả mọi người, ở lại cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng sớm rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Diệp Lăng rời đi, mọi người im lặng thật lâu, Đổng Công Tử đứng dậy, hít sâu một hơi.
“Thiên Viêm thành chủ, quấy rầy nhiều ngày như vậy, đắc tội rồi, ta xin phép rời đi trước.”
Thiên Viêm Tiên Đế sững sờ, rời đi ư?
“Không biết Đổng Công Tử muốn đi đâu, không bằng ở lại thêm một thời gian, cho Bổn Tọa cơ hội khoản đãi ngài.”
Thiên Viêm Tiên Đế hi vọng có thể kéo quan hệ với Đổng Công Tử, dù sao y cũng là người Côn Lôn Thánh Địa, có quan hệ rồi sẽ có lúc hữu dụng.
“Không cần, ta muốn đi Tiên Đế lãnh thổ lịch lãm.”
Đổng Công Tử thì thào, nhưng Thiên Viêm Tiên Đế nghe vậy lại không khác gì bị sét đánh.
“Công tử, nếu tiến vào Tiên Đế lãnh thổ, trừ phi đột phá đến Ngũ Kiếp Tiên Đế, nếu không thì không thể rời khỏi.”
“Hơn nữa trong Tiên Đế lãnh thổ rất nguy hiểm, sát cơ nồng nặc, thân phận ngươi cao quý, đi nơi nào mà không được chứ?”
Tiên Đế lãnh thổ không phải chỉ là nơi Tiên Đế tụ họp, nơi đó còn là địa phương khiến Tiên Đế phổ thông nghe tên đã biến sắc.
Tam giới rộng lớn, tất cả tinh anh đều tập trung ở đó, chém giết không ngừng, đương nhiên cũng là cơ hội lịch lãm sinh tử.
Bất kể là ai, chỉ cần cường giả sống sót ra khỏi đó, sức chiến đấu đều rất bưu hãn.
Hơn nữa, kẻ chưa đột phá đến Ngũ Kiếp Tiên Đế thì không thể ra ngoài, đây cũng là nguyên nhân khiến vô số người không dám vào.
“Không, ta biết, làm đóa hoa được nuông chiều trong nhà ấm không bằng là cỏ dại kiên cường trong gió bão!”
Đổng Công Tử thì thào, thân là đệ tử Thánh Địa, y hiểu rõ đạo lý này.
Hơn nữa y thiên tư thông tuệ, nếu không thì sao có thể trở thành đệ tử Côn Lôn Thánh Vực?
“Nếu vậy, ta đây chúc Đổng Công Tử thuận buồm xuôi gió.”
Thiên Viêm Tiên Đế ôm quyền nói, Đổng Công Tử gật đầu, tay cầm trường thương phi thẳng rời khỏi thành.
Nhìn bóng dáng Đổng Công Tử rời đi, Thiên Viêm Tiên Đế thở dài một hơi.
“Đổng Công Tử này không phải vật trong ao.”
Nhưng sâu trong nội tâm, Thiên Viêm Tiên Đế lại cảm thán thanh niên rời đi trước đó càng khiến người ta chấn động hơn!
Hai ngày sau, Diệp Lăng đi tới biên giới một cương vực, trước mắt là dãy núi liên miên cao vút trong mây, sương mù dày đặc, Diệp Lăng nhìn không thấu đám sương mù này.
Mây mù bao phủ sườn núi có vẻ rất thần bí, xung quanh có không ít thân ảnh, tất cả đều là Tiên Đế, bọn họ trực tiếp tiến vào dãy núi.
Kinh Thiên Sơn!
Nơi đây chính là dãy núi tiếp giáp Tiên Đế cương vực, vượt qua vùng núi này chính là Tiên Đế lãnh thổ khiến toàn bộ tam giới chấn động.
“Muốn vượt qua nơi này không dễ.”
Diệp Lăng mỉm cười, hắn lao đi, hóa thành một đạo lưu quang hung hãn xông vào bên trong.
Đời trước, Diệp Lăng cũng từng tiến vào Tiên Đế lãnh thổ, nhưng lúc hắn tiến vào thì đã bị trọng thương.
Hắn hung ác liều mạng đánh hạ một mảnh lãnh thổ trong Tiên Đế lãnh thổ.
Đương nhiên, hắn cũng nhận được không ít cơ duyên trời ban, nếu không thì thần thoại vô địch của hắn đã chẳng tồn tại.
Diệp Lăng vọt thẳng vào dãy núi, đến dưới chân ngọn núi cao ngất kia, áp lực mênh mông giáng xuống Diệp Lăng.
Ầm ầm!
Thân thể Diệp Lăng ngã mạnh xuống đất, nhưng hắn không hề khiếp sợ.
Trước đây hắn đã tới đây, đương nhiên là đã tương đối quen thuộc với quy tắc nơi này, chuyện này rất bình thường.
Trong dãy núi có lực lượng vô danh phong cấm Tiên Lực, tất cả mọi người, kể cả Cửu Kiếp Tiên Đế, đều không thể sử dụng Tiên Lực.
Nói cách khác, phải dùng sức lực bản bản thân và thân thể cường hãn để vượt qua vùng núi này.
Nghe có vẻ bình thường, nhưng nơi đây sát cơ tứ phía, không chỉ có yêu thú cường đại, còn có dân bản địa!
Dân bản địa nơi đây đều bưu hãn đáng sợ, tốc độ cực nhanh, lực sát thương cực mạnh.
Tiên Đế bình thường khó mà đi qua nổi vùng núi này.
Bị trọng lực chèn ép, Diệp Lăng mạnh mẽ cất bước, hiện giờ thân thể hắn cực kì cường hãn, không có gì phải sợ.
Ý thức phóng ra, như một cái lưới lớn bao phủ mười dặm xung quanh.
Nếu như là ở bên ngoài, ý thức của Diệp Lăng đủ để bao phủ vạn dặm, mà đến đây lại bị hạn chế chỉ còn vậy.
Dù vậy, hắn vẫn chú ý mọi động tĩnh mọi lúc mọi nơi.
Tiếng côn trùng kêu vang, cọng cỏ lay động.
Tốc độ của Diệp Lăng không chậm, nhưng cũng không nhanh.
Đột nhiên, trước mặt hắn, một mũi tên sắc bén tản ra hàn quang lao nhanh tới.