Viu!
Âm thanh mũi tên phá không hét dài, khí lãng lướt qua mũi tên, khiến lòng người run sợ.
Diệp Lăng mở to mắt, bước ra một bước, lực lượng mạnh mẽ tràn ra từ nắm tay hắn.
Ầm!
Một quyền đánh vỡ khoảng không, nắm tay hắn tản ra thần quang rực rỡ.
Keng!
Hoa lửa văng ra từ nắm tay Diệp Lăng, một quyền của hắn trực tiếp đánh nát mũi tên kia, hắn lập tức quét mắt nhìn xung quanh.
“Hóa ra là ngươi!”
Diệp Lăng giật mình cười, ẩn núp phía sau một gốc cây đại thụ che trời cách hắn không xa là một nam nhân mặc quần mỏng, làn da ngăm đen, cầm một cái nỏ.
Đây là dân bản địa sống trong Kinh Thiên Sơn, cũng là cường giả sở hữu lực sát thương đáng sợ.
Diệp Lăng điểm mũi chân, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang lao về phía đại thụ che trời, tiến lại gần dân bản địa.
Nam tử trốn sau cây rất tinh mắt, sau một kích không trúng, y giơ tay lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quỹ tích vận chuyển lắt léo của Diệp Lăng.
“Chết!”
Ngón trỏ kéo chốt, mũi tên rít gào lao về phía thân ảnh quỷ dị của Diệp Lăng.
Đáng tiếc, Diệp Lăng quá nhanh, còn không ngừng đổi hướng, trong nháy mắt, Diệp Lăng tránh thoát mũi tên, tới sát người y.
“Cái tên lén lút này, thành thật nằm xuống đi!”
Diệp Lăng ra quyền, Cửu Đại Tiên Anh phát động, lực lượng vọt tới nắm đấm của Diệp Lăng.
Eo vận sức, cánh tay cong lại như giương cung, hắn quát một tiếng, nắm tay hung hăng đánh ra.
Ba ~~~~~
Thanh âm như tờ giấy bị bắn rách, nắm đấm của Diệp Lăng xé gió hung hãn đánh về phía y.
Một quyền này rất mạnh mẽ, dù là Ngũ Kiếp Tiên Đế thì cũng tuyệt đối không dám đỡ lấy, nếu xét về lực lượng, Diệp Lăng đủ để sánh bằng Lục Kiếp Thất Kiếp Tiên Đế.
Dân bản địa trợn to đôi mắt dữ tợn, thấp giọng nổi giận gầm lên một tiếng, y không né tránh, lại còn giơ cánh tay lên, năm ngón nắm chặt.
Ông!
Hào quang lực lượng tử kim sắc bao trùm nắm đấm của y, người này hung hãn rống to, một quyền đập ra.
Ầm một tiếng, nắm tay chạm vào nhau!
Ầm ầm ầm!
Thanh âm bạo tạc vang lên xung quanh hai người, không ngừng chấn động, thậm chí có không ít đại thụ bị quất ngã.
Hai người cứ giằng co như vậy, ngay sau đó, đột nhiên khí lãng nổi lên trên nắm tay của dân bản địa, rồi nhanh chóng lan đến cánh tay, sau đó là đầu, lồng ngực, hai chân.
Ầm!
Khi khí lãng thổi quét toàn thân y, dân bản địa kia ngã xuống, nện mạnh trên mặt đất.
Phụt!
Y phun ra một ngụm máu tươi, nhưng máu tươi lại ánh lên tử kim sắc nhàn nhạt, rất kì lạ.
“Dám đánh lén ta, không nghiêm phạt ngươi thì sao ta có thể hả giận.”
Diệp Lăng cười dữ tợn đi về phía y, nếu không phải thực lực hắn mạnh thì mũi tên kia đã lấy mạng hắn!
Đối với địch nhân, Diệp Lăng luôn là kẻ tâm ngoan thủ lạt, hắn chẳng liên quan gì đến danh xưng người lương thiện.
Tiên Giới không thích hợp với kẻ dễ mềm lòng, người như vậy căn bản không thể sinh tồn tại Tiên Giới.
Đúng lúc này, dân bản địa nằm trên mặt đất nhảy dựng lên, nổi giận gầm lên một tiếng với Diệp Lăng, điên cuồng tấn công.
Ông!
Trong bàn tay y đột nhiên xuất hiện một thanh cốt đao trắng hếu!
Cốt đao tản ra phong mang rợn tóc gáy, tràn đầy mùi máu tanh.
Diệp Lăng thấy vậy thì cười lạnh, nếu không cẩn thận, vậy hắn chưa chắc đã giải quyết được tên này!
“Nằm xuống cho ta!”
Diệp Lăng hừ lạnh, cầm chặt Đả Thần Thạch bề mặt màu đen bóng loáng.
Ầm!
Cánh tay hắn vung mạnh, Đả Thần Thạch đập trúng cốt đao đang lao đến.
Lực lượng mạnh mẽ khiến dân bản địa phải buông tay, cốt đao rơi trên mặt đất đã gãy lìa.
Bàn tay y đã biến dạng, thậm chí lộ ra xương cốt còn bám huyết nhục và gân.
Đùng!
Diệp Lăng lại nhấc chân đạp một cước, khiến dân bản địa ngã xuống mặt đất.
Dân bản địa thở hổn hển, khóe miệng chảy máu tươi, trong con ngươi tràn đầy hận ý nồng đậm!
Hận ý trong mắt y có thể khiến người thường kinh hãi, nhưng lại không doạ được Diệp Lăng.
Dù là Cửu U Chi Địa thì cũng không có gì đặc biệt, không phải là Diệp Lăng chưa từng đi qua, thế này thì có là gì?
“Ngươi trừng ta làm gì, trong mắt ngươi, ta chỉ là con mồi mà thôi, ngươi giết ta, ta giết ngươi là rất bình thường.”
Diệp Lăng bình thản nói, đám Tiên Đế bọn họ ở trong mắt đám người này chỉ là con mồi, không hơn.
Diệp Lăng tới gần y, nhìn y vẫn lộ vẻ phẫn nộ, hắn lắc đầu.
“Ngươi lắc cái gì?! Không được phép coi thường chúng ta!”
Dân bản địa điên cuồng rống giận, lòng tự ái của bọn họ rất mạnh.
Bọn họ cảm thấy đám Tiên Đế kia chỉ là súc sinh thiên đạo nuôi trong chuồng mà thôi, còn bọn họ là hài tử của thiên đạo.
Hai loại người không thể đánh đồng, cho nên đám Tiên Đế như Diệp Lăng không có tư cách nhục mạ bọn họ.
“Lòng tự trọng mạnh thật, đáng tiếc, thực lực quá yếu.”
Diệp Lăng lắc đầu cười nói, hắn giơ tay lên, Đả Thần Thạch lưu chuyển hào quang hung mãnh.
Sát cơ lan tràn, dân bản địa vẫn hung hãn trừng hắn.
“Đến đây đi, giết ta đi, Cốt Đạt ta mà cau mày một cái thì không phải là nam nhân!”
Cốt Đạt, cũng chính là người dân bản địa hung hãn quát.
Diệp Lăng bĩu môi, giãy dụa vô vị cũng không thể thoát được kết cục tử vong, dĩ nhiên lại càng không thể chọc giận được Diệp Lăng.
Nhưng đúng lúc này, tiếng nữ nhân kinh hô vang lên, Diệp Lăng còn nghe thấy vài âm thanh lộ vẻ châm biếm giễu cợt.
“Công chúa! Công chúa!”
Cốt Đạt rống lên, Diệp Lăng nhíu mày, hắn lập tức xông qua.
Cách đó không xa, trên một thảm cỏ xanh biếc, một nữ nhân mặc da thú, hai tay ôm ngực hoảng sợ lui lại.
Nàng có một cơ thể dụ hoặc, da thịt lóe lên vẻ động nhân, vòng eo bóng loáng càng khiến người ta miên man bất định.
Tóc dài đen nhánh phủ trên bả vai, gương mặt tinh xảo tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Nàng đi chân trần, không ngừng lui lại, nhìn ba tên Nhị Kiếp Tiên Đế không ngừng lại gần.
“Chà chà, tiểu muội muội, để lão tử giúp ngươi thư thái rồi hãy đi, ha ha!”
Một gã Tiên Đế cười lớn, nữ nhân kia càng hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch.
“Chư vị, có phải làm vậy là hơi quá đáng hay không?”
Đột nhiên, một thanh âm bình thản vang lên.