Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1172 - Chương 1173: Giết Chóc Tiếp Diễn

Chương 1173: Giết chóc tiếp diễn

“Khốn kiếp, ngươi chết đi!”

Rống!

Tiếng rống giận ngập trời, hai huynh đệ Mai gia lao về phía Diệp Lăng!

Giờ khắc này, cơn tức giận đều hóa thành lực lượng, trong lòng bọn họ tràn đầy bạo ngược, bọn họ muốn xé tên khốn kiếp này thành mảnh nhỏ, để tế anh linh Tam đệ, không, không xé hắn thành mảnh nhỏ, mà là nhét vào trong màn sương, cho hắn chôn cùng tam đệ!

Trong lòng hai người có chung suy nghĩ, sát cơ như ngưng thành thực chất dạt dào bạo phát.

Trong nháy mắt, vô số cường giả đang chiến đấu bị khí thế điên cuồng của hai huynh đệ Mai gia hù dọa, chỉ có mỗi Diệp Lăng còn giữ được sự bình tĩnh.

Hai Ngũ Kiếp Tiên Đế làm gì có tư cách khiến hắn sợ hãi?

Có vẻ mọi người ở đây đều có chung dự đoán về kết cục của cuộc chiến giữa ba người, đó là Diệp Lăng chắc chắn phải chết!

Hai huynh đệ Mai gia đều là cường giả Ngũ Kiếp Tiên Đế, đặc biệt lão đại còn sở hữu thực lực Lục Kiếp Tiên Đế.

Nhưng bọn họ đã quên rằng nơi này cấm sử dụng tất cả thần thông, chỉ có thể dựa vào nắm tay, lực lượng thân thể!

Một kích phẫn nộ của lão đại Mai gia đã đủ để khiến mọi người ở đây khiếp sợ, không có bất cứ người nào dám chống đỡ, chưa kể còn có cả lão nhị Mai gia.

“Ha ha, đến đây đi, tam huynh đệ Mai gia, à không, là hai huynh đệ, Bổn Tọa sẽ tiễn các ngươi đi gặp tên tam đệ ngu xuẩn kia!” Diệp Lăng gầm thét, nhìn như xem nhẹ tử vong, kỳ thực trong lòng hắn đã có tính toán trước.

Nhưng những lời này lại khiến vô số người cảm thấy hư cấu, một kẻ yếu thì làm gì có tư cách chống lại hai huynh đệ Mai gia liên thủ?

Những việc này chỉ xảy ra trong phút chốc, ngay sau đó, ba người đã lao vào nhau.

“Nằm xuống cho ta!”

Diệp Lăng công kích, lực lượng cuộn trào mãnh liệt không ngừng oanh kích hư không.

“Bát Quái Chưởng, Thiên Hạ Phân Ly!”

“Mai khai tứ độ, thôi xán tinh không!”

Trong nháy mắt, công kích của ba người đụng vào nhau, khí lãng lấy ba người làm trung tâm điên cuồng càn quét bốn phía, lao nhanh như sóng thần, đánh thẳng vào các cường giả xung quanh, đám cường giả Nhị Kiếp Tiên Đế bị khí lãng đánh bay, ngã xuống đất hộc máu, cực kì thê thảm.

Vô số người kinh hãi, kẻ chỉ là Nhị Kiếp Tiên Đế kia lại có thể ngang sức với hai huynh đệ Mai gia ưChuyện này quá mức khó tin!

Ngay sau đó, trận chiến giữa Diệp Lăng dùng song quyền đấu hai đại cường giả Mai gia đã có kết cục!

“Khụ!” Lão nhị Mai gia không nhịn được nữa, cánh tay nổ tung, thịt nát máu tươi văng khắp nơi, y ói ra máu đen, rõ ràng là đã bị thương tổn đến nội tạng.

“Ha ha, chết đi!”

Diệp Lăng cười dữ tợn, tấn công lão nhị Mai gia.

Khóe miệng hắn cũng rỉ máu, khuôn mặt trắng bệch, hắn phản lại một kích của hai huynh đệ Mai gia, dù thân thể của hắn đã gần như vô địch, nhưng không thể nào hoàn hảo không chút tổn hại.

“Tiểu tặc, ngươi dám!” Lão đại Mai gia trừng mắt, lộ rõ vẻ kinh hãi.

“Không! Đại ca, cứu ta!” Lão nhị Mai gia thét lên, một quyền vừa rồi đã khiến lục phủ ngũ tạng của y xuất huyết.

Nếu y lại phải hứng chịu thêm một quyền, vậy kết cục tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.

Không!

Là thập tử vô sinh!

Sao y ngờ được mình lại bị một Nhị Kiếp Tiên Đế ép đến nước này.

Ầm!

Diệp Lăng giơ tay lên đánh một quyền, năm ngón nắm chặt, lực lượng ẩn chưa trong năm ngón.

Quyền hung hãn đánh vào thân thể lão nhị Mai gia, trong mắt lão nhị Mai gia hàm chứa sự sợ hãi vô biên, thân thể cứng đờ, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, y lay động một cái, trong mắt dần trở nên mơ hồ.

“Không! Nhị đệ!” Lão đại Mai gia triệt để điên cuồng!

Hai vị huynh đệ liên tiếp chết trước mắt mình, còn bị cùng một người giết chết, loại cảm giác này làm cho y triệt để mất đi lý trí, hiện tại y không còn nghĩ đến Thanh Long Huyết Tủy, y chỉ muốn giết chết Diệp Lăng, xé nát hắn ra.

“Ta đã nói sẽ tiễn các ngươi đi gặp tên kia, Bổn Tọa tuyệt đối không nuốt lời!” Diệp Lăng thốt ra một câu tràn đầy sự lạnh lẽo!

Oanh, lão nhị Mai gia lại trúng một quyền.

Phanh, thân thể y bị đánh nát thành mảnh nhỏ, tàn thi vương vãi đầy đất, máu tươi và nội tạng văng bốn phía, cực kì thảm liệt, vô số người chứng kiến cảnh này, dạ dày cuộn trào mãnh liệt.

“Nhị đệ!” Lão đại Mai gia ngừng bước, y ngây người, ánh mắt trống rỗng, viền mắt phiếm hồng, nước mắt chảy xuống.

“Không!” Lão đại Mai gia ngửa đầu gào thét, thanh âm thê thảm khàn khàn, như bị cả thế giới này vứt bỏ, cổ y hằn gân xanh, hai tay siết chặt, lòng bàn tay bị móng tay đâm rách, dòng máu đỏ tươi chảy xuống.

“Không, không, không thể, các ngươi không được chết, không!” Lão đại Mai gia rít gào thống khổ, y không nhịn được nữa, quay đầu nhìn về phía Diệp Lăng, trong ánh mắt chỉ còn lại sát cơ sâm nhiên nồng nặc.

“Ta muốn ngươi chết, ngươi chết đi! Chết đi!” Lão đại Mai gia hoàn toàn mất đi lý trí, y điên cuồng lao về phía Diệp Lăng, lòng bàn tay y trào máu tươi như suối, nhưng y không thèm để ý, trong lòng y đã bị bi thương và sát ý hoàn toàn chiếm giữ, không còn chứa được cái gì khác.

Diệp Lăng cười lạnh, nếu đã giết hai người, vậy giết thêm một kẻ nữa cũng không vấn đề gì!

Đúng lúc này, có vẻ trái tim hắn cảm ứng được nguy cơ, bỗng nhiên đập mạnh!

Diệp Lăng đột nhiên xoay người, một thanh đơn đao vỗ mạnh lên thân thể hắn, lực lượng mạnh mẽ đánh bay hắn về phía màn sương đỏ sậm.

“Là ngươi!”

Diệp Lăng nhìn kẻ xuất thủ đánh lén, đó chính là Ô Vân Hải!

Viu!

Diệp Lăng bị đập bay vào trong màn sương, không kịp phản kháng.

Lão đại Mai gia đang vô cùng phẫn nộ ngây người dừng bước, nhìn màn sương hung hiểm trước mặt, y há to miệng, lẩm bẩm gì đó, cừu nhân đã chết, y không thể tự tay giết hắn báo thù, cảm giác này còn khó chịu hơn cái chết.

“Mai Bất Lý, ngươi muốn báo thù thay huynh đệ ngươi, vậy ngươi vào đó đi!”

Đột nhiên, sau lưng lão đại Mai gia vang lên một thanh âm lạnh lẽo, ngay sau đó, hàn quang phóng ra, lão đại Mai gia dữ tợn quay đầu, nhưng thân thể không thể ngừng bay về phía màn sương.

“Ô Vân Hải, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!” Lão đại Mai gia tức giận rít gào, lời cuối cùng lại nguyền rủa Ô Vân Hải, Tứ Kiếp Tiên Đế đánh lén y.

Nhìn lão đại Mai gia bị sương đỏ cắn nuốt, Ô Vân Hải miệt thị cười: “Ah, phế vật, ba huynh đệ mà không giết được một kẻ yếu, còn không bằng chết đi.”

Mọi người nghe vậy thì không nhịn được lạnh cả người, nhưng sự mê hoặc của Thanh Long Huyết Tủy đã chiếm giữ toàn bộ tâm trí bọn họ.

Giết chóc, tiếp tục.

Bình Luận (0)
Comment