Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1171 - Chương 1172: Sương Đỏ Quỷ Dị

Chương 1172: Sương đỏ quỷ dị

Thân thể Diệp Lăng quá mức cường hãn, hắn đấu đá lung tung như một chiếc xe tăng.

Lần lượt từng bóng người lao đến sườn núi có Thanh Long Ngọc tủy, cả đám tròng mắt tỏa sáng.

Nhưng khi bọn họ đến nơi thì đều dừng bước, thần sắc khác thường.

Phía trước, màn dương màu đỏ bao phủ chập chờn, một cường giả mới vừa tiến vào đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, rồi không còn động tĩnh, toàn bộ cường giả dừng bước.

“Đáng chết! Màn sương đỏ này là cái gì?!”

Một gã cường giả tức giận mắng, những người khác cũng nhíu chặt mày, mọi người đã ở trong thế khó, không ai dám bước vào màn sương đỏ đầy trời này.

Có vẻ sương đỏ đại biểu cho tử vong, nhưng trong đó lại có dị bảo kinh thiên!

Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Diệp Lăng cũng bị kinh động, phải biết rằng, cường giả vừa tiến vào chính là Nhị Kiếp Tiên Đế!

Tuy không mạnh, nhưng đó cũng là Tiên Đế, sao có thể im lặng trong nháy mắt như vậy được.

Sương đỏ tràn ngập khiến mọi người cảm thấy sợ hãi, không ai dám bước vào màn sương đỏ một bước, kể cả Diệp Lăng.

“Đại ca, nên làm gì bây giờ?” Lão tam Mai gia quay ra hỏi đại ca, mặt lộ vẻ lo lắng, tiến thêm một bước chính là Thanh Long Huyết Tủy, nhưng lại phải dừng bước ở đây, trong lòng y phẫn nộ khó nhịn.

Lão đại suy tư, rồi cười lạnh, ghé tai hai huynh đệ nói nhỏ, ba huynh đệ nhìn nhau, lặng yên đi tới bên cạnh một người.

Oanh, ba người cùng nhau xuất thủ, ba cường giả Ngũ Kiếp Tiên Đế cùng xuất thủ sẽ có uy lực cường đại bực nào?

Cường giả bị đánh hoảng sợ, bị đánh bay vào trong màn sương, cánh tay vừa mới tiếp xúc sương đỏ đã quỷ dị biến mất!

Ngay sau đó, phần thân thể vừa chạm vào màn sương đều biến mất trong phút chốc, không có chút động tĩnh nào.

Sự quỷ dị khiến tất cả mọi người khiếp sợ, một vài kẻ tâm chí không vững sợ đến mức đổ mồ hôi hột, có kẻ còn mặt trắng bệch, răng run cầm cập, thân thể cứng còng.

“Đại ca, nhìn kìa, sau khi sương mù nuốt trọn người nọ, nó phai nhạt một chút!” Lão nhị Mai gia tinh mắt phát hiện, sau khi sương đỏ nồng nặc nuốt trọn một người, màu sắc nhạt đi vài phần.

“Cái gì? Thật ư?” Lão đại kêu to, mọi người cũng vội vã quan sát, phát hiện này khiến mọi người cảm thấy không ổn.

“Tam huynh đệ Mai gia, nếu vậy thì chúng ta chỉ cần lấp đầy mây mù là được, còn chờ cái gì? Còn không mau mau xuất thủ!” Kẻ nói chuyện là Ô Vân Hải, gã xuất thủ trước, đao đột nhiên rút ra, hàn quang lóe lên, một gã Nhị Kiếp Tiên Đế bên cạnh gã đã bị một đao đánh chết, rồi bị ném về phía sương đỏ.

“Giết!” Ngay sau đó, tam huynh đệ Mai gia xuất thủ, các cường giả khác cũng ra tay, giờ khắc này, loạn chiến vừa mới kết thúc đã tiếp tục bùng phát.

“Mẹ kiếp, Ô Vân Hải và tam huynh đệ Mai gia là đám khốn kiếp, vậy mà lại dùng mạng người mở đường cho chúng!”

Diệp Lăng nổi giận, khuôn mặt dữ tợn, mấy kẻ này ác hơn hắn nhiều, mình chỉ đánh chết địch nhân, bọn họ lại tàn sát mọi người để đạt mục đích thu được Thanh Long Huyết Tủy.

Bỗng nhiên, một bàn tay cầm lấy bả vai hắn, Diệp Lăng xoay người, là một gã Tứ Kiếp Tiên Đế!

“Chỉ bằng ngươi mà muốn giết ta ư?!” Diệp Lăng hừ lạnh, lực lượng dâng trào mãnh liệt gào thét tràn ra.

Lực lượng của Cửu Đại Tiên Anh toàn bộ tuôn ra, cường giả nắm vai Diệp Lăng cứng đờ, khuôn mặt trắng bệch.

Y cảm thấy xử lí một Nhị Kiếp Tiên Đế chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng biến cố đột nhiên xảy ra làm cho y vô cùng khiếp sợ, nhưng y không phản ứng kịp.

“Đi chết đi!”

Ầm!

Diệp Lăng đấm ra một quyền, quyền phong rít gào lao ra, cường giả kia bị đánh bay về phía sương đỏ, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, trong lòng khủng hoảng vô biên.

Người nọ xoay người trên không trung, chân đạp xuống đất, từng dấu chân sâu hoắm xuất hiện, sau khi y chật vật đứng vững, lưng y cách màn sương đỏ rất gần.

“Khốn kiếp, lão tử làm thịt ngươi!”

Cường giả kia hoảng sợ rít gào giận dữ, y muốn ra tay, nhưng đúng lúc này, một lực lượng mạnh mẽ bắn trúng thân thể y, đẩy y vào trong màn sương, trong nháy mắt, cả người y hóa thành tro tàn rồi biến mất, không để lại gì dù chỉ là một hạt bụi.

Kẻ đánh y là lão tam Mai gia, trong mắt y mang theo sát cơ và vẻ châm chọc.

Lúc này, ánh mắt lão tam lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Lăng, khẽ cười lạnh: “Ah, che giấu tốt đấy, nhưng vì mọi người, ngươi sẽ phải trở thành vật tế của màn sương đỏ này!”

Dứt lời, lão tam lao đến tập kích Diệp Lăng, y đánh ra một chưởng, lực lượng đáng sợ như hồng thủy cuồn cuộn càn quét không gian bốn phía.

Diệp Lăng thấy vậy, khuôn mặt trở nên lạnh lùng: “Vì mọi người ư? Ta thấy nên hiến ngươi cho màn sương đỏ này thì thích hợp hơn!”

Viu, hắn chợt xuất kích, lao nhanh như tên bắn, hai người vừa đối mặt đã bùng nổ lực lượng đẩy dạt đám cường giả sang một bên.

Ánh mắt lão tam lành lạnh, trong chiến trường này có người chiến thắng được y, nhưng sẽ không phải là thiếu niên chỉ sở hữu thực lực Nhị Kiếp Tiên Đế trước mắt này.

Huống chi, các huynh đệ của y cũng ở đây, thực lực của bọn họ xếp hàng vô địch tại đây, không có bất kỳ người nào dám đối kháng cùng bọn họ, kể cả Ô Vân Hải, người này quá mức lỗ mãng.

Diệp Lăng lao nhanh, đánh ra một quyền, trong không gian đột nhiên vang lên âm thanh nứt vỡ rắc rắc.

Hai người lại lao vào nhau, quyền chưởng sắp chạm nhau, nhưng đúng lúc này, dị tượng đột nhiên xảy ra, lực lượng cường đại kinh khủng ầm ầm bạo phát quanh nắm đấm, từng đạo kim quang lóe lên.

“Không được!” Ánh mắt lão tam hoảng hốt, nhưng tập kích bất ngờ khiến y không kịp thu lực, mắt mở trừng trừng nhìn một quyền khinh khủng này đánh vào thân thể mình.

Xương cốt trong người lão tam vang lên tiếng răng rắc, một quyền của Diệp Lăng đã đánh gãy xương của y, xương gãy sai vị, có cái trực tiếp cắm vào ngũ tạng lục phủ.

“Lão tam!”

Hai tiếng gào bi thương vang lên, đó là hai huynh đệ còn lại của Mai gia, bọn họ không ngờ được rằng lão tam đường đường là Ngũ Kiếp Tiên Đế mà lại bị một phế vật Nhị Kiếp Tiên Đế đánh một quyền gãy xương cốt.

Vốn là thế cục tất thắng, bây giờ lại bị kẻ khác nắm giữ tính mạng.

“Khốn kiếp, mau thả lão tam ra, bằng không, huynh đệ chúng ta sẽ liều mạng với ngươi!”

“Mau thả huynh đệ của ta ra, chúng ta thả cho ngươi một con đường sống, bằng không, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!”

Hai cường giả rời chiến trường, điên cuồng lao về phía Diệp Lăng, tức giận ngập trời.

Diệp Lăng cười lạnh, trong con ngươi hiện hàn quang: “Hừ, dám hạ thủ với ta, thứ không biết sống chết! Dù ta thả y, các ngươi sẽ buông tha cho ta sao? Ah, tiên hạ thủ vi cường, đánh chết một tên trước rồi nói!”

Dứt lời, bàn tay Diệp Lăng đánh ra, lực lượng cuồn cuộn bắn trúng lão tam Mai gia đang trọng thương, lực lượng cường đại đẩy y vào trong sương mù đỏ đậm.

“Lão tam!”

“Huynh đệ!”

Hai huynh đệ Mai gia dừng lại, bi thống kêu lên, bọn họ không muốn tin những gì vừa xảy ra trước mắt, huynh đệ ruột thịt của bọn họ cứ như vậy mà chết sao?

Bình Luận (0)
Comment