Mọi người trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn chấn động trước cảnh tượng này!
Gã Tam Kiếp Tiên Đế kia khuôn mặt đỏ lên, lực lượng trong cơ thể không ngừng gia tăng, nhưng không thể lay động Diệp Lăng nửa phần!
“Không thể nào!”
Tiên Đế kia rống giận, gã cảm thấy bàn tay của Diệp Lăng như một thế giới độc lập hoàn toàn giam cầm gã, khiến gã không có sức đánh trả.
“Ta đã nói ngươi là phế vật mà ngươi còn không tin.”
Diệp Lăng giễu cợt, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt, tiếng xương nứt vang lên.
“Aaa! Mau buông ra! Tên khốn kiếp! Nhanh buông ra cho ta!”
Trên trán gã Tiên Đế kia toát mồ hôi hột, khuôn mặt trắng bệch, bàn tay gã đã hoàn toàn phế đi, xương cốt biến dạng, đau đớn khó nhịn.
Đám cường giả đằng sau đều ngây người trừng mắt, cực kì khó tin.
Mẹ nó, ngươi là diễn viên đến phối hợp diễn ư?
Cần diễn lố như vậy không? Cầm tay ngươi thôi mà ngươi lại kêu đau thê thảm như vậy ư?
“Miệng thối, đáng đánh đòn!”
Diệp Lăng cười nhạt, tay kia nâng lên, lực lượng đáng sợ vọt tới bàn tay.
Chưởng phong gào thét, Diệp Lăng vả mặt cường giả kia, một luồng khí lãng rung động gò má gã.
Vèo!
Gã lập tức bay đi, ngã mạnh xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, kèm theo cả vài cái răng!
Hí!
Đám cường giả trừng mắt, cuối cùng cũng tin tưởng, nhưng sự thực này hơi quá sức chịu đựng với trái tim bọn họ.
Đùng!
Gia hỏa bị Diệp Lăng tát bay nghiêng đầu sang một bên, ngất xỉu tại chỗ.
“Ai dám ngăn cản ta!”
Ánh mắt Diệp Lăng âm trầm, thanh âm như chuông đồng, hắn bước đi, dường như mặt đất cũng run rẩy, lực lượng không ngừng lan ra.
Giờ khắc này Diệp Lăng như một Chiến Thần đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tất cả mọi người, kể cả Ô Vân Hải cũng đều cảm thấy trái tim mình run lên, không dám động thủ.
“Ta không tin một mình ngươi có thể mạnh đến mức nào!”
Một gã cường giả Tứ Kiếp Tiên Đế gầm lên một tiếng, bàn chân giẫm một cái, khí lãng bạo phát dưới chân gã.
Sưu!
Gã lao đi như cuồng phong, hung hãn tấn công Diệp Lăng, một cước đá ra, có vẻ không khí cũng bị cuốn theo, vang lên tiếng gió rít chói tai.
Rầm rầm!
Lại có thêm hai người xông qua, ba tên này muốn liên thủ trấn áp Diệp Lăng, nếu không, nhiều cường giả bị Diệp Lăng dọa cho phát sợ như vậy thì quá nực cười.
Đối mặt thế công hung hãn của ba cường giả, Diệp Lăng cười dữ tợn, bàn tay bỗng nhiên nắm lấy cái chân đang đá về phía hắn!
Năm ngón dùng sức, Diệp Lăng cắn răng gầm nhẹ một tiếng, bàn tay còn lại nắm chặt quả đấm đập trúng đầu gối gã ta.
“Không!”
Một tiếng hét thảm vang lên, Tứ Kiếp Tiên Đế kia ôm chân ngã xuống mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi hột.
Đầu gối bị đánh nát, xương nát như bột phấn, giờ khắc này, gã đánh mất phân nửa sức chiến đấu.
“Còn hai người các ngươi, đều nằm xuống cho ta!”
Diệp Lăng xông lên, ánh mắt dữ tợn, hai nắm tay hung hãn đập ra.
Thùng thùng!
Bốn quyền chạm nhau, trong không trung, hai cường giả kia đều trừng mắt, kinh hãi nhìn bàn tay mình hoàn toàn bể nát.
Phụt!
Sau lưng hai kẻ này nổ ra một đoàn huyết vụ, miệng tràn máu tươi.
“Cút ngay!”
Diệp Lăng lại ra quyền, hai tên kia không thể ngăn cản, trực tiếp bị đập bay.
“Còn ai dám cản đường, giết không tha!”
Diệp Lăng nhe răng cười, nhìn đám cường giả hoảng sợ xung quanh, miệt thị một phen!
Đám Tiên Đế bị Diệp Lăng dọa sợ không ngừng rút lui, không có chút dục vọng chiến đấu nào chớ đừng nhắc tới việc giao đấu với Diệp Lăng.
“Ô Vân Hải, không phải người đã đánh lén ta sao?”
“Giờ ta đứng đây này, nếu ngươi là nam nhân thì tới đây giết ta đi!”
Diệp Lăng bình thản nói với Ô Vân Hải đang hơi run rẩy, nếu như là ở bên trong Tiên Đế lãnh thổ, có lẽ hắn không thể đánh chết Ô Vân Hải.
Nhưng ở trong Kinh Thiên Sơn, Ô Vân Hải chỉ là con kiến hôi có thể bị hắn tùy tiện giết chết mà thôi.
“Hừ! Chuyện lúc trước là lỗi của ta, nhưng nếu ngươi cảm thấy ngươi thắng chắc ta, vậy thì hoàn toàn sai rồi!”
“Ta cam đoan sẽ không mơ ước Thanh Long Huyết Tủy, hai người chúng ta đường ai nấy đi, nếu không, Bổn Tọa sẽ không để cho ngươi sống tốt!”
Ô Vân Hải vội vã hô, mọi người liếc mắt nhìn gã, trong mắt tràn đầy trào phúng.
Ngươi nói xin lỗi cho nhanh, uy hiếp cái píp, kẻ trước mắt này rõ ràng là một tên lưu manh chỉ ăn mềm không ăn cứng.
“Chà chà, ta muốn nhìn xem ngươi có thể làm gì được ta!”
Diệp Lăng lắc đầu, thứ không biết chết sống, đã đến nước này mà còn dám diễu võ dương oai với hắn ư?
Kể cả khi hắn chưa thôn phệ Thanh Long Huyết Tủy, Ô Vân Hải cũng không phải là đối thủ của hắn!
“Vậy Bổn Tọa sẽ cho ngươi xem sự lợi hại của Bổn Tọa!”
Ô Vân Hải biết là không cách nào tránh khỏi cuộc chiến này, gã cầm đao, thanh đao hung ác bổ xuống!
Vút vút vút!
Ánh đao văng ra lao về phía Diệp Lăng, lực sát thương không yếu.
Nhưng Diệp Lăng lại lắc đầu, nở nụ cười băng lãnh, trong con ngươi tràn đầy uy nghiêm.
“Ngươi hay là đao của ngươi cũng chỉ là chuyện cười với Bổn Tọa mà thôi!”
Diệp Lăng tiến lên, bàn tay trực tiếp cầm lấy thanh đao đang điên cuồng chém kia!
Ông!
Lực lượng trong tay Diệp Lăng không ngừng lớn thêm, thân thể hắn rất mạnh, hoàn toàn có thể sánh với Tiên khí cực phẩm!
Thể phách hắn mạnh đến đáng sợ, dù đặt trong tam giới thì cũng tuyệt đối thuộc hàng nhất lưu.
“Cái gì? Không thể nào! Đao của ta là Tiên khí cực phẩm!”
Ô Vân Hải rống giận, trợn to hai mắt, gã không tin nổi.
“Tiên khí cực phẩm?”
Diệp Lăng liếc nhìn gã, khuôn mặt lộ vẻ coi thường.
Bàn tay nắm đao của hắn phát lực.
Răng rắc!
Khe nứt xuất hiện trên thân đao, cả Ô Vân Hải và những cường giả xung quanh đều choáng váng.
Mẹ nó!
Thật quỷ dị!
Ngay cả Tiên khí cực phẩm cũng có thể bẻ gãy, vậy còn là con người sao?
Đây rõ ràng là một con quái vật hình người!
“Ta sai rồi! Xin hãy tha cho ta một mạng!”
Ô Vân Hải trợn to hai mắt, run rẩy nói, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, nào còn muốn tái chiến nữa!