Tư cách?
Tư cách là cái gì?
Tư cách chính là Diệp Lăng một tay đánh bay Độc Oa, cực kì bưu hãn!
Thân thể cao lớn của Độc Oa bị Diệp Lăng đánh bay ra ngoài như quả bóng xịt hơi, không ngừng bay ngang trong không trung, thậm chí còn đụng gãy mấy thân cây cường tráng.
Bịch!
Độc Oa rơi xuống đất, thân thể đã trở lại kích cỡ bình thường, máu tươi điên cuồng trào ra khỏi miệng, gã trừng mắt kinh hãi.
Trong đôi mắt An Lan tràn đầy kính nể đối với Diệp Lăng.
Quá mạnh mẽ!
Độc Oa này là đại địch của bộ lạc dân bản địa, không biết bao nhiêu cường giả và tộc nhân đã chết trong tay gã.
Bị gã bắt đi bán, bị gã đả thương, nhiều người đến mức đếm không hết.
Nhưng bây giờ Diệp Lăng đột nhiên xuất hiện, một quyền đánh bay gã, quả thực vô cùng khó tin.
“Ta đã nói rồi, ta không lo chuyện bao đồng, hoặc là tránh ra, hoặc là chết!”
Diệp Lăng lạnh lùng nhìn Độc Oa nói, hắn không muốn bởi vì một dân bản địa mà chém giết với đám Tiên Đế.
Độc Oa đứng dậy, nhếch miệng cười, máu tươi nhuốm đỏ hai hàng răng, nhìn rợn cả tóc gáy.
“Lợi hại!”
“Ngươi có lẽ là Nhị Kiếp Tiên Đế, không, phải nói là kẻ có lực lượng Thất Kiếp Tiên Đế mạnh nhất ta từng thấy.”
“Nhưng chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể đánh bại Độc Oa ta đơn giản như vậy ư?”
Độc Oa cười dữ tợn, liếc mắt nhìn Diệp Lăng, lại nhìn An Lan đứng sau lưng Diệp Lăng.
“Bổn Tọa chắc chắn phải bắt được nữ nhân này, còn ngươi... Phải chết, phàm là người đắc tội Bổn Tọa, dù là ở đâu, cũng không thể sống tiếp được!”
Độc Oa dứt lời, mỉm cười nhìn Diệp Lăng, sau đó bẻ bẻ cổ, bộ dáng tùy tiện.
“Bổn Tọa muốn giết người, không kẻ nào chạy thoát được, còn ngươi, có lẽ ngươi có thể thử một lần!”
Dứt lời, Độc Oa đột nhiên phát ra âm thanh, nhưng không phải là lời nói, mà là một ngôn ngữ nào đó rất kì lạ, ngữ tốc rất nhanh, dường như là chú ngữ, khá giống đám bà đồng trên Trái Đất, nói chung là quỷ dị thần bí.
Diệp Lăng sững sờ, rồi lập tức trừng mắt, hắn cảm thấy mọi trùng thú trong phương viên mười dặm xung quanh đang điên cuồng nóng nảy liều chết chạy về phía hắn.
Sát cơ ngập trời, tàn sát bừa bãi!
Độc Oa này không đơn giản, đây nhất định là chú ngữ gì đó kiểu như trùng ngữ, có thể khống chế tất cả trùng thú xung quanh.
Xèo xèo xèo xèo!
Đại quân xà trùng đã đến!
An Lan choáng váng, run rẩy nhìn đám rắn sặc sỡ trên mặt đất, nữ nhân trời sinh đã sợ côn trùng bò sát, nhưng hiện nay, những thứ này lại bò đầy đất!
Bò sát trườn đi, côn trùng bò khắp nơi trên mặt đất!
Diệp Lăng chứng kiến cảnh tượng này cũng thấy tê cả da đầu, không phải hắn sợ, mà là hắn có chút chứng sợ đám đông.
“Những thứ này đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy, chỉ là món khai vị mà thôi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Độc Oa nhếch miệng cười, trong mắt sinh ra lệ khí vô biên.
“Không tệ lắm, đáng tiếc món khai vị này hơi ít.”
Diệp Lăng lắc đầu thấp giọng cười, rồi hắn ngẩng đầu lên, con ngươi lập tức thay đổi! Trở nên cuồng liệt, bưu hãn, trong cơ thể hắn, từng luồng khí tức như cuồng phong gào thét lao ra, làm bốn phía trở nên đè nén.
Rống!
Long lực!
Long lực trong cơ thể Diệp Lăng là nhờ cắn nuốt Long Hoàng ác thân cùng với Cổ Long Hồn, giờ đây hắn như đã trở thành một Chân Long!
Long Uy mênh mông, cộng thêm thân thể cường đại vốn có của Diệp Lăng, một cỗ uy áp kinh khủng tràn ngập thiên địa.
Xèo xèo!
Đám côn trùng bò sát lập tức mất đi tất cả sát cơ, cả người run lẩy bẩy.
Chúng nó đang cực kì sợ hãi, run rẩy, thậm chí không dám ngẩng đầu.
Phía trước cũng đã nói, trong Yêu Tộc, huyết mạch tôn quý hay không rất quan trọng, vì sao Long Tộc cường đại, là bởi vì huyết mạch khắc chế được rất nhiều Yêu Tộc.
Long Uy mênh mông áp chế phân nửa Yêu Tộc, nếu không làm sao có thể xưng vương xưng bá nhiều năm như vậy.
“Cái gì? Không thể nào! Sao ngươi lại là Long Tộc?”
Độc Oa thấy vậy thì lập tức kinh hãi thất sắc, Diệp Lăng rõ ràng là nhân loại, nhưng sao lại toát ra uy áp Long Tộc thuần túy như vậy!
“Hiện tại hỏi không cảm thấy quá muộn sao?”
Diệp Lăng lắc đầu, hắn đột nhiên hô to, lồng ngực chấn động, Long tức vô biên bạo phát trong nháy mắt.
Sưu sưu sưu!
Toàn bộ đám trùng thú thất kinh chạy trốn, không dám ngoảnh đầu lại.
“Còn chiêu số gì cứ dùng hết ra đi!”
Diệp Lăng bình thản nói, con ngươi hắn tỏa hào quang rực rỡ, đó là hào quang lực lượng che đi màu sắc vốn có.
“Được thôi!!”
Độc Oa cười dữ tợn, chân giẫm một cái, khí lãng lan tràn.
“Xích Sơn Hổ Yêu, xuất hiện cho Bổn Tọa!”
Độc Oa điên cuồng hét lên một tiếng, trong nháy mắt, trong rừng, từng luồng gió lốc xuất hiện!
Gió lốc màu đỏ càn quét thiên địa, cây cối trong rừng bị thổi ngã.
Một Mãnh hổ hồng sắc to lớn với tứ chi cường tráng lao đến, tiếng hổ gầm chấn động bầu trời!
“Không thể nào!”
“Xích Sơn Hổ Yêu là Yêu Vương vô cùng hung hãn của vùng này, sao ngươi có thể triệu hoán nó!”
An Lan không ngừng lui lại, Xích Sơn Hổ Yêu rất cường hãn, dù là Bát Kiếp Tiên Đế thì cũng phải cẩn thận.
Nó là chủ nhân hùng bá rừng núi này, sao bây giờ lại nghe lệnh một nhân loại?
“Không khó, gã thi triển thần thông che mất linh trí Xích Sơn Hổ Yêu.”
Diệp Lăng lắc đầu bình thản nói, bình tĩnh đối mặt với khí thế hung hãn của Xích Sơn Hổ Yêu.
“Không sai, dù các ngươi đoán được thủ đoạn của Bổn Tọa, thì cũng không thể làm gì!”
“Nhưng ta rất muốn biết, rồi ngươi sẽ đối mặt với ta và Xích Sơn Hổ Yêu thế nào?”
Nghe lời Độc Oa nói, Diệp Lăng lắc đầu, hít sâu một hơi, cực kì bình tĩnh.
“Ta hỏi ngươi lần nữa, cho hay không cho?”
“Tốt nhất là, ta và ngươi, nước giếng không phạm nước sông. Nếu không, kết cục chính là không chết không ngừng!”
Diệp Lăng bình thản nói, Độc Oa lại như nghe được một câu chuyện cười.
“Ha ha! Thật nực cười!”
“Bây giờ ngươi đã sắp đến thời khắc tử vong, vậy mà vẫn dám nói với ta lời như vậy ư?”
“Độc Oa ta tung hoành mấy trăm năm trong Kinh Thiên Sơn, chưa từng gặp phải kẻ nào phách lối như ngươi.”
“Không chết không ngừng ư?”
“Được, để ta xem, ngươi làm cách nào để không chết không ngừng với ta!”
Độc Oa cười lớn, đến mức chảy cả nước mắt.
Hai đánh một, chẳng lẽ Diệp Lăng có ba đầu sáu tay ư?
Số lượng bị áp chế tuyệt đối, phần thắng của Diệp Lăng rất nhỏ.
“Nếu vậy, để ta cho ngươi xem!”
Diệp Lăng cười dữ tợn, hắn bước một bước, trong thân thể, một luồng khí tức huyền diệu vô biên chậm rãi lưu chuyển.